Bộp!
Cả người Khương Hành bị treo lơ lửng giữa không trung, đung đưa vài cái, mông đập thẳng vào cửa tủ. Nhưng chiếc tủ vẫn vững như bàn thạch, ngay cả một khe hở cũng không chịu hé ra.
Khương Hành: "......"
Cậu há miệng buông tay nắm, rồi như một chiếc bánh mèo xẹp lép, rơi bịch xuống sàn, nằm bẹp một đống, bất động như thể đã chết, mà thực ra cũng chẳng còn sống nổi nữa.
Dường như đã đến trưa, hành lang bên ngoài ồn ào tiếng người trò chuyện.
Đôi mắt Khương Hành sáng lên, quay đầu nhìn về phía cửa.
Nhưng đến tận ba giờ chiều, Lục Nghi Xuyên vẫn chưa quay về.
Cậu lặng lẽ ghi thêm một khoản vào sổ nợ trong lòng.
Không thể trông cậy vào ai khác, Khương Hành chỉ đành tự lực cánh sinh. Cậu loanh quanh tìm kiếm khắp phòng ký túc, nhưng đừng nói đến đồ ăn, cả phòng còn sạch đến mức không có nổi một sợi lông. Cùng đường, cậu chuyển ánh mắt sang ban công.
Phòng ký túc nằm trên tầng hai, bên dưới là bãi đỗ xe, không cao lắm. Bên ngoài có trồng những cây ngô đồng cao lớn, lá non mới nhú đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió, cành cây vươn ra đúng ngay tầm với ban công.
Khương Hành đứng bên lan can quan sát. Chỉ cần cậu men theo cành cây ra đến thân cây, rồi trèo xuống, là có thể an toàn hạ cánh xuống mặt đất.
Việc này đối với một con mèo thì dễ như trở bàn tay, nhưng đối với một người bị biến thành mèo mà nói...
Khương Hành nhìn cành cây ngay trước mặt, không chắc nếu bước lên đó chân mình có mềm nhũn ra không.
Bụng cậu réo lên rột rột. Lục Nghi Xuyên vẫn biệt tăm biệt tích. Khương Hành nghiến răng, thử nhón một chân lên cành cây.
Cơ thể mèo rất nhẹ, dẫm lên mà không có chút cảm giác gì.
Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chậm rãi bò ra ngoài.
Khoảnh khắc bốn chân chạm đất, trái tim treo lơ lửng của cậu cuối cùng cũng hạ xuống. Trong lòng cậu tự thưởng cho mình một dấu "Yay".
Không hổ danh là Khương Tiểu Hành, đích thị là thần mèo leo cây!
Cậu co duỗi tứ chi hơi cứng ngắc của mình, sau đó phành phạch chạy ra ngoài.
Chiều nay thời tiết rất đẹp, sân thể dục đông nghịt sinh viên đi dạo. Khương Hành chọn một nơi đông người, thình lình ngã xuống đất, bất động như vừa bị tai nạn.
Hành động này lập tức thu hút sự chú ý của không ít sinh viên, mọi người lũ lượt vây lại.
"Ơ? Sao lại có con mèo này ở đây? Mà lông bị cạo trụi hết rồi?"
"Chắc là mèo nhà ai nuôi nhỉ? Trông không giống mèo hoang trong trường mình."
"Chụp ảnh đăng lên group hỏi thử xem, có khi là mèo nhà ai chạy lạc."
Dáng vẻ độc nhất vô nhị của cậu ngay lập tức trở thành tâm điểm, mọi người thi nhau giơ điện thoại lên bấm chụp liên tục.
Khương Hành úp mặt vào móng, không thích bị chụp tới chụp lui thế này chút nào. Nhưng mèo thì không có nhân quyền, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Cậu chờ mãi, phát hiện đám người xung quanh chỉ lo chụp ảnh mà không ai có ý định giúp đỡ, lập tức mất hứng.
Ít nhất cũng phải cho tôi chút đồ ăn chứ!
"Meo~"
Cậu nằm vật ra đất, uể oải đến mức không muốn nhúc nhích, đúng lúc đó, bụng réo lên một tiếng rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!