Chương 18: (Vô Đề)

Lục Nghi Xuyên không nói gì, chỉ nhìn con mèo nhỏ ngó nghiêng xung quanh một lúc rồi quay người tắt đèn, lên giường ngủ.

Đèn chợt tắt, Khương Hành sững lại, quay đầu nhìn người đàn ông đã kéo chăn trùm lên người, trong lòng có chút khó tin.

Cậu nhớ rõ trời mới vừa sập tối không lâu, sao đã đi ngủ rồi?

Dù vậy, thị lực mèo rất tốt, dù trong bóng tối vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ. Khương Hành vòng quanh giường một vòng, cuối cùng tìm được một góc có thể quan sát được Lục Nghi Xuyên.

Người đàn ông yên lặng nhắm mắt, quầng thâm dưới mắt không quá rõ, rõ ràng ngủ sớm như vậy, nhưng giữa đôi chân mày vẫn đọng lại vẻ mỏi mệt sâu sắc.

Khương Hành cứ thế ngồi xổm trên đất nhìn anh một lúc lâu, rồi vòng ra cuối giường, nhẹ nhàng nhảy lên.

Gió đêm thổi qua thật dịu dàng, từ ngoài hành lang truyền đến tiếng đùa giỡn của vài nam sinh. Khương Hành vươn chân, giẫm lên tấm đệm mềm mại, để lại một dấu chân hình hoa mai mờ nhạt.

Cậu từng bước từng bước tiến lại gần khuôn mặt của Lục Nghi Xuyên, đầu trọc lóc khẽ cọ qua má anh, giọng kêu non nớt vang lên trong màn đêm, không rõ ràng lắm.

"Meo..."

Lục Nghi Xuyên, nếu anh không phản đối, vậy em coi như anh đồng ý rồi nhé.

Chỉ có tiếng hô hấp đều đặn của người đàn ông đáp lại cậu.

Khương Hành hài lòng.

Cậu giẫm lên vai anh, miếng đệm thịt hơi mát lạnh khẽ chạm vào bờ vai ấm áp rồi cứng đờ trong thoáng chốc. Nhưng cậu nhanh chóng thu lại móng, cuộn tròn trong hõm cổ của Lục Nghi Xuyên.

Một người một mèo kề sát bên nhau, nhịp thở ban đầu không đồng điệu dần hòa làm một, quấn quýt không rời.

Khương Hành lắng nghe nhịp tim trầm ổn truyền đến từ lồng ng. ực của Lục Nghi Xuyên, rồi lại rúc sát thêm một chút.

Ngủ ngon, Lục Nghi Xuyên.

Cậu thì thầm trong lòng.....

Lục Nghi Xuyên mở mắt thì phát hiện mình đang ngồi trong xe.

Giữa mùa hè tháng tám, ánh mặt trời chói chang đến mức không thể mở nổi mắt, từng đợt hơi nóng bị gió cuốn vào, phả vào trong xe.

Rõ ràng đang trong kỳ nghỉ, nhưng Lục Nghi Xuyên vẫn đặc biệt đến A thị.

Trước cổng trường Nhất Trung, học sinh qua lại tấp nập. Anh chưa xuống xe đã nhìn thấy Khương Hành giữa đám đông.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, cậu thiếu niên ôm chặt tờ giấy thông báo trông gầy đi đôi chút. So với trước đây, đường nét gương mặt dần thoát khỏi vẻ non nớt, lộ ra một sắc thái rực rỡ, kiêu hãnh.

Cậu đứng giữa dòng người, sáng rực như mặt trời.

Lục Nghi Xuyên vươn tay mở cửa xe bước xuống.

Cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy anh, như thể chính mình bị tách khỏi cơ thể. Một bên là sự bồn chồn leo thang không ngừng, một bên lại là niềm vui sướng dâng lên từ sâu trong lòng. Anh vừa ở trong chính mình, lại vừa trôi dạt giữa không trung, nhìn tất cả những gì sắp diễn ra, nhưng chẳng thể nói, chẳng thể ngăn cản, chỉ có thể mở to mắt nhìn bản thân tiến về phía thiếu niên đang đứng trước cổng trường. ​

"Lục Nghi Xuyên..."

Mỗi lần gọi tên anh, giọng thiếu niên luôn vô thức kéo dài, mềm mại dính dấp như tẩm mật.

"Sao anh lại tới đây?"

"Không yên tâm về em, nên anh đến xem thế nào."

Khương Hành đá đá viên sỏi dưới chân, nụ cười trên mặt dần tắt đi, vẻ mặt có chút u ám. "Em thật vô dụng, chuyện thế này mà còn khiến anh phải chạy qua đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!