Sau khi sinh nhật của Khương Hành kết thúc, đúng như lời đã nói, ngày hôm sau Lục Nghi Xuyên đến bệnh viện thăm cậu.
Nói là thăm, thực chất là đến đón cậu xuất viện.
Vết thương trên lưng đã lành, lớp vảy cũng đã bong ra, chỉ còn lại một vết sẹo nhạt màu hồng phấn. Trong tương lai không xa, lớp lông mềm mượt sẽ phủ lên dấu vết ấy, chẳng ai có thể biết rằng chú mèo nhỏ này từng bị thương đến vậy.
Lục Nghi Xuyên lắng nghe bác sĩ dặn dò, trong khi đó, Khương Hành đứng trong lồng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính đối diện.
Bên trái: Không có lông.
Bên phải: Cũng không có lông.
Phía dưới...
Phía dưới không tiện xem.
Cậu thở dài đầy chán nản. Hơn một tuần qua, vết thương của cậu đã đóng vảy và lành lại, nhưng chỗ lông bị cạo đi vẫn chưa thể mọc lại như ban đầu.
Có lẽ so với trước đây, nó đã dài ra một chút, nhưng trong mắt Khương Hành, chút thay đổi đó gần như bằng không.
Cậu nghĩ, chỉ còn mười phút nữa thôi, cậu sẽ phải ra viện với bộ dạng này.
Và với vẻ ngoài thảm hại này, cậu sẽ phải đến nơi ở của Lục Nghi Xuyên, đối mặt với bạn bè của anh...
Chỉ nghĩ đến thôi, Khương Hành đã thấy nghẹt thở.
Một bàn tay ấm áp nâng cậu lên khỏi lồng, Lục Nghi Xuyên xoa nhẹ đôi tai cụp xuống của cậu, rồi quay sang hỏi bác sĩ:
"Nó trông có vẻ không vui lắm thì phải?"
Bác sĩ nghe vậy, liếc nhìn con mèo trong tay anh, rồi đáp:
"Mặc dù có thể xuất viện rồi, nhưng bệnh của nó vẫn chưa khỏi hoàn toàn, đôi khi tâm trạng thất thường cũng là điều bình thường."
"Cậu nhớ cho nó uống thuốc tôi kê, mỗi tuần đưa nó đến tiêm một lần. Theo phác đồ điều trị, nó cần tiêm liên tục trong mười hai tuần, nên chi phí..."
Bác sĩ chần chừ một chút, rồi không nói tiếp nữa.
Nhìn thấy Lục Nghi Xuyên ôm mèo định rời đi, ông không nhịn được mà khuyên một câu:
"Lục tiên sinh, con mèo này rất ngoan, cũng rất thông minh. Đến bệnh tật tốn kém thế này mà cậu còn sẵn sàng chữa trị cho nó, vậy thì nuôi một con mèo thực ra không tốn bao nhiêu đâu."
"Nhưng mèo cũng có linh tính, nếu cậu không có ý định nhận nuôi nó, thì thả nó đi sớm vẫn là lựa chọn tốt nhất. Đừng để đến khi nhận ra không phù hợp rồi lại bỏ rơi nó, như vậy mới thực sự là tạo nghiệp."
Bước chân người đàn ông khựng lại ngay trước cửa, nhưng chỉ để lại một câu "Tôi biết rồi", rồi không quay đầu lại mà rời khỏi bệnh viện thú y.
Bác sĩ nhìn theo bóng lưng dần khuất xa, nhớ lại dáng vẻ có phần lạnh nhạt của anh, nhất thời không đoán được anh đang nghĩ gì. Ông chỉ có thể thở dài một hơi, rồi tiếp tục công việc của mình.
Khương Hành bị đặt vào ghế sau xe của Lục Nghi Xuyên. Chiếc lồng hôm nọ vẫn ở đó, chỉ khác là cuốn sổ tay bìa đen bên trong đã được thay bằng một tấm đệm màu xám mềm mại.
Cậu giẫm hai chân sau lên đệm, dùng hai chân trước bám vào lồng, cố gắng thò ra ngoài một cái đầu nhỏ tròn trịa nhưng lởm chởm, trông vừa thảm vừa đáng thương.
Chiếc lồng bị trọng lượng của chú mèo nhỏ làm nghiêng đi, nhưng "thủ phạm" dường như hoàn toàn không nhận ra, chỉ mở to đôi mắt trong suốt như pha lê, chăm chú nhìn về phía trước – nơi Lục Nghi Xuyên đang ngồi.
Người đàn ông xắn tay áo, để lộ cổ tay gầy nhưng rắn rỏi, rồi cúi người kéo dây an toàn qua người mình. Chỉ là một động tác đơn giản, nhưng khi được anh thực hiện lại vô tình toát lên vẻ tao nhã và quý phái.
Khương Hành không nhìn ra được gì từ hành động đó, bèn lén quan sát sắc mặt anh qua gương chiếu hậu.
Sắc mặt của anh vẫn bình thản như mọi khi, bình thản đến mức cậu chẳng thể nào đoán được anh thích hay không thích mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!