Lục Nghi Xuyên đặt con mèo trở lại trên đùi mình, tạm thời che chắn lại lòng tự tôn cho nó.
Khương Hành im lặng giẫm giẫm móng vuốt, rồi khép chân ngồi ngay ngắn trên đùi anh, nghiêm chỉnh chưa từng có.
Người đang tr. ần tru. ồng là một con mèo, liên quan gì đến cậu, Khương Hành chứ?
Lục Nghi Xuyên nhìn bộ dạng cứng nhắc của nó, bật cười: "Biết ngại rồi à?"
Con mèo nhỏ không lông lập tức vung móng vuốt cào anh một cái.
Bộ móng đã được thu lại, cú vả không hề có lực, lướt qua da chỉ như một chiếc lông vũ quét nhẹ. Một cảm giác nhột nhạt, mơ hồ khiến Lục Nghi Xuyên bỗng rùng mình một cái.
Bên ngoài, cơn mưa xuân tháng Ba lộp độp rơi trên cửa kính, hơi lạnh men theo hạt mưa lan dần trong màn đêm. Nhưng một người một mèo ngồi tựa vào nhau trong góc phòng, chẳng ai cảm thấy lạnh.
Khương Hành mới phát bệnh tối nay, dù vừa nãy có thể hiện hoạt bát trước mặt Lục Nghi Xuyên thì thể lực vẫn có hạn. Chỉ một lát sau, cậu đã bắt đầu lười biếng rúc vào lòng anh, ánh mắt dần trở nên uể oải.
Lục Nghi Xuyên cũng nhận ra tinh thần của cậu không tốt lắm, đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt dọc theo tấm lưng trụi lủi của cậu, giọng nói trong đêm mưa dịu dàng như âm thanh mà Khương Hành từng ghi nhớ trong ký ức.
"Ngủ đi, mai anh lại tới thăm em."
Trong hương trà nhài thoảng mùi khói thuốc, Khương Hành dần thả lỏng, mặc kệ bản thân chìm vào giấc ngủ.
Ngay khoảnh khắc nhắm mắt, một suy nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu cậu:
Lục Nghi Xuyên bắt đầu hút thuốc từ khi nào nhỉ?
Mưa rơi suốt đêm, đến sáng hôm sau trời cuối cùng cũng quang đãng. Mây xám tan đi, bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa.
Một ngày đẹp trời.
Sau những trận mưa xuân dai dẳng, nhiều loài hoa bắt đầu đua nở, công viên rực lên sắc hồng trắng.
Chạy bộ buổi sáng xong, Lục Nghi Xuyên dừng lại trước một tiệm hoa. Anh không có thói quen mua hoa theo một nguyên tắc nhất định, thấy bông nào rực rỡ bắt mắt thì chọn bông đó. Không cần gói ghém gì cả, cứ thế ôm một bó hoa sặc sỡ quay về biệt thự.
Anh đã gần một tuần chưa về đây. Gần đây trời mưa liên tục, trong nhà thoang thoảng mùi ẩm thấp.
Lục Nghi Xuyên đặt bó hoa lên bàn trà trong phòng khách, sau đó mở hết cửa sổ để không khí lưu thông. Ánh nắng chan hòa rọi vào, những giọt sương trên cánh hoa run rẩy dưới buổi sáng rực rỡ.
Sau khi tắm rửa xong, anh thay một bộ đồ ở nhà rộng rãi, kéo ghế ngồi xuống bàn, cầm kéo bắt đầu xử lý bó hoa mới mua sáng nay.
Những bông hoa đã được xử lý xong được anh c. ắm vào một chiếc bình thủy tinh miệng rộng.
Anh cũng chẳng có kỹ thuật cắm hoa gì đặc biệt, chỉ đơn giản tỉa bớt cành lá rồi tùy tiện thả vào bình. Những bông hoa chen chúc trong miệng bình rộng, cao thấp lộn xộn, rực rỡ mà hoang dã.
Sau khi đặt bình hoa đầy ắp lên bàn, Lục Nghi Xuyên bước vào bếp.
Hôm nay nắng đặc biệt hào phóng, bầu trời trong xanh không một gợn mây, làn gió lướt qua không lạnh không nóng, cây hải đường ngoài sân cũng đang nở rộ.
Dưới tán hải đường màu hồng nhạt là một căn bếp rộng rãi. Ánh nắng kéo dài bóng cây, in lên sàn gỗ sáng màu, tạo thành những mảng sáng tối lốm đốm.
Người đàn ông cao lớn với vẻ ngoài lạnh lùng đứng dưới tán hải đường, từng bước từng bước làm bánh.
Anh cúi mắt, đôi tay thuần thục, như thể đã làm vô số lần. Anh đánh bông lòng trắng trứng, trộn bột rồi đổ vào khuôn một cách trơn tru.
Không bao lâu sau, hương thơm ngọt ngào của bánh đã lan tỏa khắp nơi.
Khương Hành chỉ biết hôm nay là sinh nhật mình khi nhìn thấy màn hình máy tính của bác sĩ thú y.
Lúc chết, cậu mới vừa tròn mười tám được vài tháng. Không ngờ chớp mắt một cái, đã hai mươi hai tuổi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!