Chương 14: (Vô Đề)

"Rất tốt, yêu thương trẻ con là một điều tốt."

Lục Nghi Xuyên phủi tay đứng dậy:

"Tôi còn có chút việc. Quà đã mang đến rồi, vậy tôi đi trước đây."

Thấy anh cầm theo một quả quýt đã bóc sẵn định rời đi, Khương Chước không nhịn được mà nói:

"Đã đến rồi, ở lại đón sinh nhật xong rồi về cũng chưa muộn mà."

Lục Nghi Xuyên khẽ cúi người, đẩy hộp quà về phía Khương Chước, giọng ôn hòa:

"Việc này hơi gấp, tôi thực sự không thể từ chối được..."

Nói rồi, anh liếc mắt nhìn về phía bếp. Qua cánh cửa kính, bóng dáng bận rộn của Triệu Hoài Lan lờ mờ hiện ra.

Người đàn ông khẽ nhếch môi cười, nhưng ý cười chẳng chạm tới đáy mắt.

"Chúc em trai cậu sinh nhật vui vẻ."

Bên ngoài sương mù giăng mờ mịt, trông như sắp mưa. Lục Nghi Xuyên đi dọc theo con đường một quãng xa mới bắt được xe.

Tài xế không phải người bản địa, nói tiếng phổ thông pha giọng địa phương nặng, hỏi anh muốn đi đâu.

Ngồi ở ghế sau, anh đưa tay day day ấn đường, tựa người vào lưng ghế, báo tên một câu lạc bộ.

Cảnh vật hai bên đường không ngừng lùi về sau trong tầm mắt. Vẫn là con đường ấy, nhưng dù nhắm mắt lại anh cũng biết ở đâu nên rẽ. Chỉ là cảnh tượng đã chẳng còn như trước.

Lục Nghi Xuyên khép mắt lại, không muốn nhìn thêm nữa.

Nửa đêm hôm qua anh giật mình tỉnh giấc, không kìm được lại uống thêm một viên thuốc, khiến cả ngày hôm nay cứ uể oải, mơ màng.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh luôn có cảm giác có ai đó đang gọi tên mình, níu lấy góc áo anh. Giọng nói trong trẻo, ngọt như tẩm mật, kéo anh chìm sâu vào vực thẳm, như thể không bao giờ tỉnh lại mới là điều tốt nhất.

"Lục Nghi Xuyên, Lục Nghi Xuyên, Lục Nghi Xuyên..."

Lục Nghi Xuyên bất lực đặt bút xuống:

"Khương Tiểu Hành, em là máy phát lại à?"

Cậu bé con không chịu buông tha, bám lấy áo anh trèo lên lưng:

"Lục Nghi Xuyên, tim anh còn lạnh hơn cả cô bán cá mười năm trong siêu thị, trong mắt anh chỉ có bài tập, chẳng có em chút nào!"

Lục Nghi Xuyên cúi đầu nhìn bài kiểm tra đặt trước mặt, góc trên đề tên "Lớp Sáu

- Ba, Khương Hành", đưa tay túm lấy cậu nhóc sắp leo lên đầu mình:

"Ừm, anh không có tim. Nếu anh có tim, lẽ ra anh nên để em ngày mai cầm tờ bài kiểm tra trắng tinh đứng phạt ngoài cửa lớp."

Khương Hành: "..."

Cậu không ngờ Lục Nghi Xuyên lại làm bài hộ mình.

"Hôm qua em năn nỉ anh cả buổi, anh còn bảo mình là Bao Thanh Thiên chính trực nghiêm minh cơ mà? Sao hôm nay lại chịu viết bài giúp em rồi?"

Lục Nghi Xuyên nhớ tới vẻ mặt phồng má giận dỗi của cậu tối qua, bật cười:

"Hết cách rồi, ai bảo hôm nay ai đó là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!