Chương 13: (Vô Đề)

Bệnh FIP không chỉ cần tiêm thuốc đặc trị mà còn phải uống thuốc hàng ngày, nếu mèo không có cảm giác thèm ăn thì thậm chí phải ép ăn.

Nhưng may mắn thay, Khương Hành không phải là một con mèo thực sự. Cậu biết rằng tiêm thuốc và uống thuốc là để chữa bệnh cho mình, nên vô cùng hợp tác.

Bình thường, người chăm sóc đám mèo chó trong bệnh viện là chị trợ lý. Chị chưa bao giờ thấy con mèo nào ngoan như Khương Hành. Nhưng chính vì nó càng ngoan ngoãn, chị lại càng thương nó, và thương thì không nhịn được mà móc tiền túi ra mua pate với snack cho nó ăn.

Theo lý thuyết, mèo bị FIP sẽ giảm cảm giác thèm ăn, nhưng Khương Hành thì không, mỗi ngày mở mắt ra là ăn ngay.

Thực ra cậu cũng không phải quá đói, chỉ là khoảng thời gian lang thang đã khiến cậu sợ hãi việc bị bỏ đói. Dù sao thì tỷ lệ chữa khỏi FIP không phải 100%, cậu cũng chẳng biết mình có qua khỏi hay không, chỉ có thể mỗi ngày ăn thật no. Dù có chết, cậu cũng phải chết trong tình trạng no bụng.

Những ngày nằm viện trôi qua nhàm chán. Mỗi ngày sau khi tiêm thuốc, cậu lại mơ màng chìm vào giấc ngủ. Đến khi vết thương trên lưng đã đóng vảy, Khương Hành mới phát hiện ra đã nhiều ngày rồi cậu không thấy Lục Nghi Xuyên đâu.

Gần đây bệnh viện thú y đông mèo chó hơn, căn phòng riêng sang trọng của Khương Hành có thêm một bệnh nhân nữa.

Đó là một con Mèo Mỹ lông ngắn, cũng mắc FIP giống cậu. Sáng nay nó vừa tiêm thuốc xong, giờ đang điên cuồng gào thét trong lồng.

Vì FIP không lây, bác sĩ quyết định để cả hai cùng ở trong một phòng.

Khi Khương Hành ăn, con mèo cào lồng. Khi Khương Hành uống nước, con mèo tru tréo. Khi Khương Hành ngủ dậy, nó vừa cào lồng vừa tru tréo.

"......"

Không thể chịu nổi nữa, cậu hét lên: "Im đi."

Mèo Mỹ lông ngắn quay đầu trừng mắt nhìn cậu, như thể không thể tin nổi một con mèo con lông còn chưa mọc đủ mà dám gào lên với nó, bèn phì một hơi đầy đe dọa.

Cách một lớp lồng, Khương Hành chẳng sợ, ngẩng đầu phì lại rồi giơ chân trước lên, dựng một "ngón giữa" mà chỉ có bản thân mới hiểu được.

Mèo Mỹ lông ngắn càng tức, "Mày đang khiêu khích tao à?"

Khương Hành vô tội nói: "Tôi chỉ khuyên cậu im lặng một chút thôi."

Mèo Mỹ lông ngắn trông có vẻ càng cáu kỉnh hơn: "Bọn hai chân đáng ghét đang hại tôi! Đợi tôi ra ngoài rồi, nhất định sẽ cào rách mặt hắn!"

Khương Hành cung cấp kiến thức cho con mèo thất học: "Cậu bị bệnh, họ tiêm thuốc là để cứu cậu. Nếu không, cậu chết từ lâu rồi."

"Cái kim đó đau thế, sao có thể là cứu tôi được? Chúng chỉ muốn hại tôi thôi!"

Khương Hành đổi tư thế nằm cho thoải mái hơn.

"Mặc dù tiêm đau thật, nhưng cậu nghĩ xem, sau khi tiêm xong cậu có thấy khỏe hơn không? Với lại, không phải là chủ cậu đưa cậu đến đây sao? Nếu bọn họ muốn hại cậu, chủ cậu làm sao có thể mặc kệ được?"

Mèo Mỹ lông ngắn bán tín bán nghi, "Thật không?"

"Tôi lừa cậu làm gì?" Khương Hành ngáp một cái, "Tôi cũng đâu khác gì cậu, ngày nào cũng phải tiêm đây này."

Mèo Mỹ lông ngắn đi vòng quanh lồng vài vòng, không biết có tin lời Khương Hành không, nhưng chí ít cũng không tru tréo nữa.

Buổi chiều, một người phụ nữ xách túi bước vào bệnh viện thú y, đi thẳng đến chỗ nhốt Mèo Mỹ lông ngắn.

Khương Hành đang vươn chân nghịch sợi dây ruy băng treo trên lồng, vừa nghịch vừa nghe người phụ nữ đứng trước lồng con mèo kia luyên thuyên, động tác trên móng vuốt ngày càng chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.

"Bảo bối, mẹ lo chết đi được. Một ngày không gặp, có nhớ mẹ không? Mẹ vừa tan làm là chạy đến đây ngay. Con ở bệnh viện phải ngoan, mau khỏi bệnh, đợi khi nào khỏi mẹ sẽ mua pate cho con..."

Trợ lý bưng thức ăn và thuốc cho mèo vào, nghe thấy lời người phụ nữ thì bật cười: "Nhóc con này hồi trước tiêm xong còn mệt lả, giờ thì bắt đầu cãi bác sĩ rồi."

"Thế thì tốt rồi..." Người phụ nữ thở phào, "Dạo này ngày nào đi làm tôi cũng lo lắng không yên, nếu không có nó, tôi chẳng biết phải làm sao nữa."

Trợ lý trộn thuốc vào thức ăn cho mèo, an ủi cô ấy: "Đừng lo, bác sĩ ở đây rất chuyên nghiệp, chỉ cần không phải giai đoạn cuối thì tỷ lệ chữa khỏi vẫn cao lắm. Nhưng tôi nghe nói chỗ chị làm cách đây cả tiếng đồng hồ, ngày nào cũng chạy qua đây không thấy phiền à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!