Sau cuộc điện thoại vừa rồi, tinh thần của Khương Hành càng trở nên sa sút.
Thực ra, cậu vẫn luôn không khỏe, chỉ là niềm vui khi gặp lại Lục Nghi Xuyên đã khiến cậu tạm thời quên đi sự khó chịu trong cơ thể.
Bác sĩ và trợ lý đặt cậu lên một tấm chăn mềm, quay lưng lại với cậu, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khương Hành chậm rãi đổi tư thế, đưa mắt nhìn ra cửa. Trời đã tối, không bao lâu sau lại đổ mưa. Người qua lại nhộn nhịp, trong đám đông ấy, bóng lưng mặc áo khoác đen kia giống hệt ảo giác trong giấc mơ của cậu.
Cảm giác tủi thân đột nhiên trào dâng.
Những cảm xúc bị kìm nén cả ngày ùa đến như cơn mưa xuân tháng ba.
Chú mèo nhỏ cuộn tròn trên tấm chăn phát ra một tiếng nấc khe khẽ, nhưng tiếng mưa rơi rào rào đã nhanh chóng nuốt chửng nó.
Chính cậu cũng không rõ mình đang buồn vì điều gì. Rõ ràng tình huống hiện tại đã tốt hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng. Cậu không chỉ gặp được Lục Nghi Xuyên mà còn thành công "đâm vào" anh, kết quả này còn vượt xa cả những gì cậu mong đợi.
Nhưng cậu vẫn thấy buồn.
Sáng nay trời nắng rực rỡ, cậu đứng trước cổng trường ăn xong một cây xúc xích rồi mới lấy hết can đảm bước vào.
Bốn năm đã trôi qua, Lục Nghi Xuyên tốt nghiệp từ lâu. Cậu biết cơ hội gặp lại anh gần như bằng không. Cậu nghĩ, thôi thì cứ tìm đến cái hồ mà năm xưa anh từng nhắc đến, rồi tùy tiện chọn một bụi cỏ nào đó nằm xuống, chờ chết cũng được.
Nhưng có vẻ như vận may của cậu đã tiêu tán hết khi đi xe đến đây. Tìm đại một chỗ nghỉ ngơi một chút, ai ngờ lại đụng trúng con mèo có máu mặt nhất trong trường – một con mèo cam. Xui xẻo hơn, cậu lại còn vô tình xông vào lãnh địa của nó.
Khương Hành bị nó đuổi chạy tán loạn, cuối cùng nhờ vào kỹ năng chui lủi trong bụi rậm mới thoát thân.
Cậu cứ thế nín thở trốn trong đám cây cỏ, không dám nhúc nhích, dõi theo con mèo cam đang đi vòng quanh một lượt, tìm mãi không thấy cậu đâu mới chịu bỏ đi.
Hai cô gái cầm túi thức ăn cho mèo bước đến gần bồn hoa. Khương Hành bám vào cành cây, chật vật thoát ra khỏi đám lá, vừa ngẩng đầu lên, qua kẽ lá đan xen, cậu nhìn thấy hai người đang tiến lại gần.
Một trong hai người đó chính là Lục Nghi Xuyên.
Khương Hành sững sờ. Trong khoảnh khắc ấy, cậu thậm chí còn nghi ngờ có phải mình sắp chết rồi không, nếu không thì sao lại có thể nhìn thấy Lục Nghi Xuyên?
Anh sao lại ở đây...
Hai cô gái vừa đi vừa trò chuyện, nhưng cậu chẳng nghe được một chữ nào. Cậu chỉ mở to mắt nhìn Lục Nghi Xuyên càng lúc càng tiến lại gần mình. Đến khi anh sắp đi ngang qua, đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt bất ngờ liếc qua của anh khiến Khương Hành suýt nghĩ rằng mình đã bị nhận ra.
Nhưng không phải. Có vẻ anh chỉ nhìn thoáng qua vì tò mò, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Nhìn thấy anh sắp rời đi, Khương Hành quýnh lên. Nhưng nửa th. ân dư. ới của cậu lại bị kẹt trong đám cây, loay hoay mãi mới chật vật thò được cái đầu ra ngoài.
Nhưng vừa ló ra, cậu lập tức hối hận.
Bộ dạng cậu bây giờ vừa bẩn vừa hôi, làm sao có thể xuất hiện trước mặt anh như thế này?
Còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cậu đã tinh mắt phát hiện ra con mèo cam vốn đã bỏ đi không biết từ lúc nào lại chạy trở về. Vừa thấy cậu, nó lập tức lao tới.
Khương Hành hoảng hồn, vội vàng rụt đầu vào lại.
Nhưng cậu không ngờ, con mèo cam cũng chui vào bụi rậm theo. Khương Hành hoảng quá, quên luôn cả phản ứng. Đến khi lấy lại ý thức, cậu đã đâm thẳng vào mũi giày của Lục Nghi Xuyên.
Bốn năm trôi qua, sau hơn một tuần kể từ khi cậu qua đời, Khương Hành cuối cùng cũng lại được gặp Lục Nghi Xuyên.
Anh vẫn không khác mấy so với ký ức của cậu – luôn sạch sẽ, tỏa ra hương thơm dễ chịu.
Nhưng ánh mắt khi nhìn cậu giờ đây đã không còn chút ấm áp nào như trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!