Thẩm Kim Loan chỉ cần khẽ động đậy, lưỡi dao sắc bén dính máu kia sẽ chạm vào cổ nàng, mùi máu tanh thậm chí còn nồng hơn cả quỷ khí của nàng, xé gió lướt qua hồn phách nàng.
Trời mới biết những năm qua Cố Tích Triều đã dùng thanh đao này giết bao nhiêu người.
Nàng thì vẫn bình tĩnh như thường, dù sao kiếp này cũng không ít lần nếm trải cảm giác lưỡi đao kề cổ dưới tay Cố Tích Triều.
Triệu Tiện đứng bên cạnh không khỏi rùng mình, cười gượng nói:
"Tướng quân, có nhiều quỷ cô nương như vậy có thể giúp đỡ, sao lại nhất định phải gọi hồn phách của người này?"
Thẩm Kim Loan nín thở lắng nghe, cảm thấy lưỡi đao bên cổ dường như đang run nhẹ, Cố Tích Triều dường như cảm nhận được, hạ đao xuống thờ ơ nói:
"Nàng giống một cố nhân mà ta đã nhiều năm không gặp. Nếu đã cùng ở đây, chi bằng mời đến gặp mặt."
Gặp lại một lần nữa, để hắn lại giết nàng thêm một lần nữa sao? Thẩm Kim Loan hận đến mức bộ xương giấy kêu răng rắc, sau đó khẽ cười lạnh một tiếng.
May mắn thay, màn thử nghiệm đột ngột này của Cố Tích Triều đã nằm trong tính toán của nàng.
Dù sao, nàng và hắn đã đấu đá nhau bao nhiêu năm.
Ngay từ đầu khi bày ra ván cờ này với Triệu Tiện, Thẩm Kim Loan đã tỉ mỉ tính toán, dự đoán từng bước đi của Cố Tích Triều.
Mỗi một bước, nàng đều dặn dò Triệu Tiện phải ghi nhớ kỹ, thuộc lòng.
"Cố Tích Triều từ nhỏ đã được các bậc đại nho dạy dỗ, chưa bao giờ tin vào quỷ thần. Nhưng nếu ngươi dùng tin tức về kẻ chạy trốn để dụ hắn, vì muốn truy bắt hung thủ, hắn buộc phải thử, tạm thời tin ngươi một lần."
Thẩm Kim Loan mơ hồ nhớ lại, năm xưa sau khi Cố Từ Sơn qua đời, nội bộ Cố gia xảy ra loạn lạc, Cố Tích Triều ẩn mình nhiều năm, thủ đoạn tàn nhẫn, không tiếc đoạn tuyệt với người thân, tàn sát không ít người nhà Cố gia. Cuối cùng mới trở thành gia chủ của Cố thị ở Lũng Sơn, được Nguyên Hoằng coi trọng, từ đó con đường làm quan rộng mở.
Nhiều năm qua, những người Cố gia trốn chạy chắc chắn là một cái gai trong lòng hắn, hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bắt về, g**t ch*t cho hả giận, diệt cỏ tận gốc.
"Đây là bước đầu tiên."
Bước đầu tiên, nàng đoán được Cố Tích Triều sẽ bước vào chính đường mang theo tâm lý cứ thử xem sao mà lạnh lùng nhìn Triệu Tiện giả thần giả quỷ.
Đến lúc đó, nàng chỉ cần thúc giục sức mạnh quỷ hồn, hơi chút biểu lộ thần thông liền có thể khiến Cố Tích Triều dao động vài phần, tin thêm vài phần cho đến khi hoàn toàn rơi vào tính toán của nàng.
Hiếm khi có một lần, nàng tính kế hắn dẫn hắn vào tròng, không phải để lấy mạng hắn mà là muốn hắn giúp đỡ.
"Bước thứ hai," nàng nói với Triệu Tiện, "Cố Tích Triều người này vốn có thâm thù đại hận với ta. Ngươi từng cúng bái bài vị của ta, ta cũng là một trong mười chín người con gái âm hôn của quỷ tướng công, khi chiêu hồn, nếu hắn đích danh muốn gọi hồn phách của ta…"
"Ngươi liền nói, hồn phách của ta quá yếu ớt, không có hương khói cúng bái, âm hôn không thành đã sớm tan thành mây khói, không còn tồn tại trên đời này nữa."
Mối thâm thù đại hận giữa nàng và Cố Tích Triều, hắn hạ độc giết nàng còn chưa đủ, biết được hồn phách nàng đã tiêu tan, chắc cũng nên thôi không truy cứu nữa, hả giận rồi chứ.
"Đến bước thứ ba. Ngươi cứ nói, người được gọi đến là một nữ tử khác bị ép buộc âm hôn. Đến lúc đó ta sẽ chỉ đường cho hắn truy bắt hung thủ, hắn truy bắt không có kết quả, chắc chắn sẽ vào tròng thử xem."
"Như vậy, ván cờ của ta coi như thành công."
…
Trong chính đường từ đường Triệu gia, hương khói lượn lờ, ánh sáng mờ ảo như bị một lớp sương mỏng bao phủ.
Triệu Tiện kinh hồn bạt vía, lặng lẽ lau đi mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán.
Quả nhiên như hình nhân giấy kia đã liệu, vị tướng quân xưa nay không tin quỷ thần vì muốn truy bắt hung thủ đã đi bước đầu tiên, giờ đã đến bước thứ hai, đích danh muốn gọi hồn phách của nàng.
Lưng hắn cứng đờ, hơi khom người nhỏ giọng nói:
"Đại nhân, pháp lực của ta thấp kém, việc gọi hồn ai đến đâu phải do ta quyết định…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!