ào ngày này của tháng Ba mùa xuân năm thứ mười lăm niên hiệu Thừa Bình, trời âm u đen kịt, không phân biệt ngày đêm.
Những mái ngói xanh biếc, tường son của hoàng thành, những lầu các cung điện trong bóng tối mờ mịt đều mất đi màu sắc, lặng lẽ đứng sừng sững như một vật chết khổng lồ vạn năm.
Vĩnh Lạc cung u ám chỉ thắp một ngọn đèn.
Thẩm Kim Loan đứng dưới ánh đèn, ngọn nến hắt lên khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, ánh sáng dịu dàng lan tỏa như gợn nước.
Khi nguyên nhân cái chết còn nghi ngờ, trước mắt nàng như sương mù dày đặc không tan khiến nàng dừng bước, lúc ấy nàng đã từng lo lắng, bất an vì điều đó. Còn hiện tại, mọi chuyện cuối cùng cũng rõ ràng, nàng lại bình tĩnh đến lạ thường.
Bởi vì Cố Tích Triều luôn ở bên cạnh nàng.
Nàng nhớ lại dáng vẻ kiên cường bất khuất giữa rừng gai máu lửa, lời tỏ tình động lòng người bên bờ Vong Xuyên, nén hương cháy suốt mười năm ở căn nhà cũ tại Vân Châu.
Dù quá khứ thế nào cũng đã qua rồi. Nàng chỉ biết, dù sống hay chết, dù với bộ dạng nào, luôn có một người sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng.
Từ nay về sau, vạn cổ đêm đen, biển máu núi thây, chốn cửu tuyền có hắn bầu bạn, nàng cũng chẳng còn gì phải sợ hãi.
Mười năm trước bị chôn sống thì có là gì. Tất cả đã qua.
Nàng có thể cố gắng đè nén nỗi bi thương to lớn trong lòng nhưng ký ức mười năm trước bị nhốt trong rương, sống không được chết không xong lại ùa về như lũ cuốn không thể ngăn cản, tràn vào ngũ tạng lục phủ, khắp thân thể nàng.
Trong bóng tối mịt mùng vô tận, đầu ngón tay đau rát như bị thiêu đốt, ngực đau như xé. Nỗi đau bị chôn sống không thể kìm nén giống như số phận của nàng trong kiếp này, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Thân xác này cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa.
Thẩm Kim Loan trở lại hình dáng linh hồn, ngắm nhìn ánh nến sừng tê giác lung linh trước mắt.
Ngọn đèn này, là do Cố Tích Triều vừa thắp cho nàng một khắc trước.
Nàng nhớ đôi mắt hắn đỏ ngầu, như vừa bị mưa lớn làm ướt đẫm, nhìn nàng ướt át:
"Đừng đi. Ta không muốn nàng gặp hắn."
Hắn không nỡ nhưng không thể lay chuyển được sự kiên quyết của nàng.
Cuối cùng, hắn thỏa hiệp, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Vậy thì, ta đốt cho nàng một bộ y phục."
Nàng cười nói được.
Bởi vậy, Thẩm Kim Loan lúc này đang mặc bộ màu sương khói mà hắn vừa đốt cho, hai vai khoác thêm dải lụa, trâm cài bằng gai, váy áo vải thô, thướt tha đứng trong nội điện lộng lẫy của Vĩnh Lạc cung.
Rèm châu khẽ lay động, một cơn gió ùa vào nội điện, một bóng người từ ngoài cửa bước vào, vạt áo thêu kim tuyến hoa văn phức tạp thêu hình sông núi vạn dặm, từng bước từng bước tiến về phía rèm châu, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn trọng.
Thẩm Kim Loan xoay người, khẽ khuỵu gối, thi lễ với bóng người sau rèm châu.
"A Loan, nàng không cần đa lễ."
Nguyên Hoằng bước nhanh tới, muốn đỡ nàng dậy, muốn vén rèm châu lên nhưng bóng người sau rèm lại xoay người, biến mất vào bóng tối không có ánh nến soi tới.
Không một dấu vết.
"Thần thiếp và bệ hạ là quân thần, đương nhiên phải hành lễ."
Một bóng hình hư ảo lúc ẩn lúc hiện, giọng nói bình tĩnh, xa cách.
Nguyên Hoằng hiểu ra. Hắn chỉ có thể nói chuyện với nàng qua tấm rèm châu này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!