Ba canh giờ trước.
Trời sắp sáng, mây đen âm u dày đặc như mực đổ, nặng nề trên nóc cung điện.
Tiếng binh khí từ trước bình minh đã vang lên không ngừng, màn đêm u ám che giấu bức tường cung nhuốm máu.
Một đội nội thị vội vã đi qua trong tiếng chém giết.
Ngự tiền nội thị Trần Đốc đi đầu bước chân vững vàng, phía sau là bình rượu độc chưa động đến mang về từ Vĩnh Lạc cung.
Hắn xuyên qua hành lang dài hun hút, đến trước điện Thái Cực cao vút tận mây, vượt qua trùng trùng quân sĩ đi vào trong.
Những quân sĩ này là lực lượng cấm quân cuối cùng của hoàng cung, xếp thành hàng trong điện, nghiêm trận.
Điện Thái Cực, đại điện vàng tía nguy nga chật ních người. Tông thất quý tộc trong hoàng thành, văn võ trọng thần, nghe tiếng binh khí không ngừng bên ngoài, lo lắng bất an, trong lòng thấp thỏm.
Trần Đốc đi xuyên qua đám đông, phủi đi cái lạnh trên người, khom người bước vào gian phòng ấm áp ở phía bên của điện Thái Cực.
Gian phòng ấm áp của điện Thái Cực yên tĩnh và thanh bình, tách biệt hẳn với cảnh tượng đẫm máu và kinh hoàng bên ngoài.
Lư hương hình đầu thú mạ vàng nhả ra những làn khói nhẹ nhàng, sau một đêm cháy, hương long diên đã nhạt đi nhiều.
Trong lớp rèm châu lộng lẫy, một đôi bàn tay trắng trẻo không đeo trang sức, giữa ngón cái và ngón trỏ có treo một chuỗi hạt Phật bằng gỗ tử đàn, vén rèm lên một chút, mở nắp ngọc của lư hương ra và bỏ vào một miếng hương mới.
Rút tay về sau rèm, vạt áo trắng như tuyết mang theo một chút hương thơm thoang thoảng. Một tay cầm chuỗi hạt Phật, một tay mân mê một quân cờ đen, hơi dừng lại rồi đặt xuống bàn cờ đã kín quân.
Hoàng đế và Quý phi đánh cờ suốt đêm, không ai dám vào quấy rầy. Trần Đốc đến để báo cáo tin tức cũng đứng yên chờ bên ngoài rèm châu, tập trung tinh thần đợi hoàng đế gọi.
Ánh mắt liếc xuống của hắn phản chiếu bóng hình thanh tú như ánh trăng kia.
Lý quý phi vào cung đã hơn mười năm, tóc xanh môi đỏ, mặc áo trắng còn hơn cả tuyết, mọi cử chỉ, dáng vẻ đều không có một lỗi nhỏ, đúng là hình mẫu của một tiểu thư khuê các.
Giữa đôi lông mày thanh tú xinh đẹp của nàng ẩn chứa một chút sắc sảo như điện xẹt, lại mang theo vẻ u buồn dai dẳng không tan.
"Người có thể cùng trẫm thức khuya đánh cờ cũng chỉ có nàng." Hoàng đế đặt một quân cờ trắng xuống, nói, "Vậy mà cả đêm không phân thắng bại."
"Mấy năm nay là trẫm đã lạnh nhạt với nàng rồi."
Trần Đốc thầm nghĩ trong lòng, một canh giờ trước, viên trung lang tướng chỉ huy cấm quân Trần Thú lấy danh nghĩa bắt giữ kẻ phản nghịch, bảo vệ hoàng thành, bất ngờ dẫn quân bao vây cửa cung, vậy mà bệ hạ vẫn cứ bình tĩnh thong thả đánh cờ cùng Quý phi ở đây.
Trần Đốc thầm nghĩ, một canh giờ trước, Trung lang tướng cấm quân Trần Thù lấy danh nghĩa bắt giữ nghịch tặc, bảo vệ hoàng thành đột nhiên dẫn binh vây kín cửa cung, bệ hạ lại vẫn cứ thản nhiên ngồi đánh cờ với quý phi.
Từ khi Trần gia nổi lên như diều gặp gió, bệ hạ đã nhiều năm không còn cùng quý phi đánh ván cờ nào.
Tình hình triều chính thay đổi trong nháy mắt. Từ khi Cố gia theo Đại tướng quân ra bắc mà ẩn mình, Thẩm gia cũng suy tàn theo sự ra đi của Tiên hoàng hậu, trong triều ngoài cung chỉ còn lại thế lực đối địch của Lý gia và Trần gia.
Trần gia được bệ hạ một tay nâng đỡ, ân sủng nhiều vô kể, có lời đồn đãi rằng Nhị hoàng tử sẽ được lập làm thái tử vào tháng tới, ai ngờ Trần gia hôm nay lại tự đào hố chôn mình.
Trần Đốc chưa kịp nghĩ sâu, ánh mắt hoàng đế đã quét về phía bình rượu độc vẫn còn nguyên. Trần Đốc hiểu ý, tiến lên bẩm báo:
"Đại tướng quân có để lại ngự hàm."
Đại tướng quân sau khi xem ngự hàm ở cửa Vĩnh Lạc cung mang theo cơn thịnh nộ như sấm sét mà đi, bên ngoài cửa cung lập tức nổi lên binh đao, hai quân giao chiến đến tận bình minh.
Chỉ một đạo ngự hàm đã khiến Đại tướng quân đích thân ra mặt, thu phục quân phản loạn. Nước cờ này của hoàng đế quả thật cao minh.
"Bệ hạ, thần thiếp xin thua."
Sau rèm châu truyền đến tiếng cười khẽ uyển chuyển của Lý quý phi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!