Người đàn ông tóc mai điểm bạc với thân hình thẳng tắp, khí vũ hiên ngang, đôi mắt đen láy nhìn nàng như chứa đựng nỗi đau lại mang theo cả sự chờ đợi.
Nàng nhìn hắn chăm chăm, ánh mắt như thủy tinh vỡ tan, đột nhiên quay lưng dứt khoát rời đi.
Lần này, chính nàng nắm lấy bàn tay hắn không buông, mạnh mẽ kéo hắn quay người bước về phía sau.
Cố Tích Triều nghiêng người che chắn ngọn nến, đi theo nàng đến căn phòng tối khóa kín bằng khóa đồng.
Cửa sổ đóng chặt, căn phòng tối im lặng. Ánh lửa mờ ảo hắt ra từ cửa sổ, từng cụm từng cụm đang cháy.
Cố Tích Triều nhìn thấy cánh cửa kia, tim khẽ thắt lại, dưới ánh mắt bức bách của nàng, hắn mở chiếc khóa đồng phủ bụi đẩy cửa bước vào.
Khắp gian phòng hương khói mịt mù như sương, bóng người ẩn hiện trong làn khói mờ ảo không rõ.
Hắn nhìn hàng loạt bài vị dưới tấm vải đỏ khổng lồ chậm rãi bước, dừng lại cách một bước chân.
Trong gian đường trống trải, tiếng thở nhẹ nhàng có thể nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Kim Loan vung tay chỉ vào hàng bài vị đỏ sẫm nói:
"Đây là từ đường của Cố gia. Tổ tiên nhà ngươi ở trên cao, ta muốn ngươi ở trước mặt bọn họ kể rõ mọi chuyện cho ta."
Hắn đứng dưới làn hương khói nghi ngút, bộ giáp trắng như hoa lê phủ đầy tuyết, trong mắt ẩn chứa phong sương mưa tuyết, đao quang kiếm ảnh.
"Khi tiên đế còn tại vị, những người lập công trong triều nổi lên, địa vị của các thế gia phần nhiều đều bị hạn chế."
"Các trọng thần thế gia bất mãn, địa vị và quyền thế bị bọn họ chiếm đoạt, bèn tìm đến Cố gia. Cố gia là thủ lĩnh của các thế gia nên không thể thoái thác trách nhiệm, họ muốn đại ca ta dẫn đầu hành động, dùng những thủ đoạn thâm độc trong triều để tiêu diệt đối thủ chính trị."
Thẩm gia ở Bắc Cương là người lập công từ hàn môn, Cố thị ở Lũng Sơn là thế gia trăm năm.
Vốn là hai thế lực đối lập nhưng Thẩm Đình Xuyên và Cố Từ Sơn vừa gặp đã thân, giao tình sâu sắc, qua lại mật thiết, thân thiết như huynh đệ ruột thịt.
Chuyện này trong triều ngoài triều đều biết.
Trong bóng hương khói mờ ảo, Cố Tích Triều ngước đầu, sợi tóc bạc bên thái dương như lưỡi đao sắc lạnh, giọng nói lạnh lẽo như băng:
"Đại ca ta tính tình ngay thẳng, tất nhiên không đồng ý… Không ngờ, bọn họ hèn hạ đến mức này lại còn gây khó dễ cho đại ca ta trong quân."
"Năm xưa, Thẩm lão tướng quân ở ngoài thành, đại ca người ở trong thành, Lũng Sơn Vệ cách đó ba mươi dặm đều nhận được tín hiệu cầu cứu bằng lửa từ cả hai nơi."
"Nhưng toàn bộ quân Lũng Sơn Vệ không hề xuất binh, đại ca ta chỉ có thể dẫn theo một đội thân binh đi, chỉ có thể cứu viện một nơi."
"Nghĩ đến thành Vân Châu tường cao hào sâu, huynh ấy tin tưởng đại ca người có thể cố thủ nên đã quyết định, trước tiên đi cứu viện Thẩm lão tướng quân."
Cố Từ Sơn và Thẩm Đình Xuyên từng là bạn bè chí cốt, sống chết có nhau.
Bởi vì hiểu rõ nên tin tưởng. Cố Từ Sơn chọn đi cứu viện quân cô lập bên ngoài thành Vân Châu trước cho nên trong thành Vân Châu không ai thấy hắn xuất hiện – cho đến khi thi thể hắn và cha nàng bị quân Bắc Địch mang về Vân Châu, treo trên lầu thành.
Cố Tích Triều thong dong bình tĩnh nói xong, Thẩm Kim Loan chỉ cảm thấy trong gian đường ngột ngạt này như xé toạc ra một khe hở, muốn nuốt chửng cả nàng và hắn vào trong.
"Sao ngươi biết được?" Rất lâu sau nàng hỏi.
Hắn biết nàng hỏi thực ra là ngươi có bằng chứng gì?
Có bằng chứng gì chứng minh những lời hắn nói không phải là giả dối, có bằng chứng gì chứng minh bao năm tranh đấu của hai người chỉ là một giấc mộng ảo.
Khói hương bốc lên thành mây thành sương, bóng dáng cao lớn của người đàn ông toát ra vẻ cô đơn nhàn nhạt, gương mặt nghiêng như dao gọt lộ ra vẻ mệt mỏi sau bao năm.
"Nương nương còn nhớ năm xưa đã dùng cách "tử thi"để xử tử những tướng lĩnh của Lũng Sơn Vệ trở về từ Bắc Cương không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!