Năm thứ ba rời nhà, năm Thẩm Kim Loan mười hai tuổi vào mùa xuân đầu tiên, Thẩm Tiết cùng hai con trai từ Bắc Cương về kinh thành báo cáo công việc.
Bắc Cương ổn định, Tiên đế vô cùng vui mừng, phong con trai cả là Thẩm Đình Xuyên làm Trung Vũ tướng quân. Sau buổi chầu còn giữ cha con Thẩm gia lại thiết yến khoản đãi, một đặc ân vô cùng lớn.
Đêm đó, phụ thân uống đến mặt mày đỏ ửng, còn được ban một chiếc kiệu có lọng hoa, đưa về phủ đệ ngự ban của Thẩm gia ở kinh thành.
Dường như phụ thân chưa bao giờ vui vẻ đến vậy, gọi ba người con của Thẩm gia đến chính đường, thắp hương cho tổ tiên.
"Thẩm Tiết ta không hổ thẹn với tổ tiên, cuối cùng cũng có ngày ngẩng cao đầu."
Trong giới thế gia không có ai xuất thân nghèo hèn, tổ tiên Thẩm gia từ những người lính quèn không có địa vị, đến nay đã được hoàng thượng yêu mến. Mấy đời nay, từng bước gây dựng sự nghiệp, đổ bao mồ hôi, máu và nước mắt cuối cùng cũng có được cơ hội làm rạng danh tổ tông
Cũng chính đêm đó dưới làn khói hương dày đặc, phụ thân đã nói với nàng về những sắp xếp cho tương lai của nàng.
"Cha đã tìm cho con một mối hôn sự tốt."
Thẩm Tiết đang đắc ý nói với cô con gái út.
Hai người con trai trải qua rèn luyện nơi sa trường, mình đầy thương tích. Dù Thẩm Tiết vô cùng nghiêm khắc nhưng trong lòng cũng đau xót.
Vẫn là con gái tốt hơn, không phải ra chiến trường chịu khổ, còn có thể vì gia tộc mà liên hôn, phúc trạch kéo dài.
Dù có luyến tiếc đến đâu vẫn là mười tuổi đã đưa con rời xa quê hương, đến kinh thành học quy củ, nhằm tạo đường lui cho Thẩm gia.
Nhưng Thẩm Kim Loan lại nghiêng đầu hỏi:
"Phụ thân, con nhất định phải lấy chồng sao?"
Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp, tròn xoe nhìn cha, ưỡn ngực nói:
"Con cũng có thể giống như các huynh, ra trận giết địch, lập công cho Thẩm gia. Trước kia, nhị ca cưỡi ngựa còn không nhanh bằng con!"
Xương cốt nàng cực tốt, dáng người nhẹ nhàng có thể cưỡi ngựa không nghỉ mấy canh giờ, ngay cả nhị ca cũng không đuổi kịp nàng.
"Đợi ta làm đại tướng quân, ta sẽ phong muội làm trinh sát." Nhị ca đứng bên cạnh cười nói.
Thẩm Tiết nghe vậy giận dữ.
Sắc mặt huynh trưởng Thẩm Đình Xuyên hơi trầm xuống, giữa mày nhíu lại, khẽ thở dài.
Mùa xuân năm sau, chiến sự biên quan căng thẳng, phụ thân và ca ca không còn đến thăm nàng nữa mà gửi đến hai bức thư.
Một bức là của nhị ca hào hứng kể rằng, Tần nhị ca đã thăng chức hiệu úy, còn Hạ Tam Lang mỗi lần bị đánh quân trượng đều sẽ hét lớn "Thập Nhất", muốn nàng đến cứu hắn nhưng nàng lại ở tận chân trời góc bể.
Bức thư còn lại là do huynh trưởng Thẩm Đình Xuyên đích thân viết.
Trong thư huynh ấy nói, phụ thân muốn gả nàng vào cung. Trong số các hoàng tử, chọn một người làm phò mã.
Lúc đó nàng không hiểu, cái gọi là chọn rể chính là dấn thân vào cuộc tranh đoạt ngôi vị, chọn một vị thái tử mà Thẩm gia ủng hộ.
Mà người huynh trưởng luôn tuân thủ gia huấn của nàng lại viết ở cuối thư rằng, nếu nàng thực sự không muốn, huynh ấy sẽ khuyên nhủ phụ thân, bản thân sẽ ra tiền tuyến lập công để đổi lại. Như vậy nàng sẽ không phải vào cung để mưu đồ tiền đồ cho gia tộc.
Huynh trưởng như cha, trên vai huynh ấy gánh vác sứ mệnh của gia tộc, không thể thẳng thắn như nhị ca nhưng luôn âm thầm nghĩ cho nàng.
Nàng ôm chặt lá thư vào lòng, đột nhiên rất muốn về nhà.
Đêm hôm sau, Thẩm Thập Nhất Nương lén trốn ra khỏi cửa, Thẩm gia huy động tất cả người hầu, thậm chí còn tìm đến kinh vệ lùng sục khắp kinh đô.
Tiếng bước chân tìm kiếm nàng vội vã lướt qua trên đường lát đá, một cây khẽ lay động, những quả táo tàu xanh non trĩu cành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!