Một tiếng Cố Cửu, cứ như cách một thế giới.
Cố Tích Triều ngẩn người, cuối cùng cũng buông đao xuống.
"Ngươi… ngươi làm gì vậy?" Trong ánh mắt khó hiểu của hai người đối diện, hắn quẹt diêm đốt cây nến sừng tê giác.
Ánh nến lay lắt, sương mù mờ ảo.
Mái tóc đen nhánh chậm rãi bay xuống, chiếc váy dài trắng như trăng lay động trong ánh lửa. Tấm màn trắng như ngọc lộ ra bóng dáng ngày xưa, vẻ mặt vẫn vậy, vừa xinh đẹp lại vừa quỷ dị.
Nếu không tận mắt thấy, ai dám tưởng tượng, trong ánh nến hư ảo, vậy mà có người xưa trở về.
Vân Nương hai tay che miệng, nước mắt từ từ rơi xuống. Tần Chiêu vẫn đứng ngây người tại chỗ, Hạ Nghị bên cạnh đã vứt đao, không màng tất cả lao tới.
"Thập… Thập Nhất… Muội là Thập Nhất?"
Tim hắn đập thình thịch, vui mừng nói:
"Là muội sao? Muội trở về rồi?"
Nhưng khi hắn đến gần, nhìn rõ bóng dáng dưới ánh nến liền dừng bước, con ngươi từng chút một mở to:
"Sao, sao lại thành ra như thế này?"
Thẩm Kim Loan tay áo bay phấp phới, vẫn mỉm cười với hắn:
"Tam Lang, ta đã chết rồi."
Hạ Nghị ngơ ngác lùi lại một bước, vẻ mặt không thể tin được như thể không thể chấp nhận. Khuôn mặt mày rậm mắt to của hắn gần như nhăn lại nói:
"Muội sao ngươi lại chết? Ta nghe nói, sau này muội còn làm hoàng hậu nữa mà…"
Thẩm Kim Loan im lặng không nói, Hạ Tam Lang chỉ nhìn nàng, không ngừng lắc đầu nghẹn ngào nói:
"Thập Nhất, ta không biết muội đã chết. Muội đã là hoàng hậu rồi, sao lại chết? Tại sao lại không có một chút tin tức nào vậy?"
Hạ Nghị đặt ra câu hỏi giống như Hạ Vân Nương. Tại sao hoàng hậu Đại Ngụy qua đời chưa từng thông báo cho thiên hạ, để mọi người tưởng nhớ.
Vẻ mặt Thẩm Kim Loan vẫn tươi cười nhưng trong lòng lửa giận âm ỉ cháy.
Nguyên Hoằng lão già chết tiệt, sau khi nàng chết, không ban thụy hiệu, không cho vào tông miếu, không thiết lập lễ tế. Hoàng đế không bãi triều, trăm quan không tế bái, dân chúng không mặc đồ tang. Không chỉ không cho nàng nghi lễ của hoàng hậu, mà ngay cả tôn nghiêm của một con người cũng không để lại cho nàng.
"Chuyện cũ nói ra thì dài dòng." Thẩm Kim Loan cười cho qua, nói, "Hôm nay ta đã thành ma, cũng nhất định phải hoàn thành lời hẹn ước năm xưa, trở về Vân Châu thăm mọi người."
Trong đôi mắt sáng của Hạ Nghị thoáng qua vài phần đau xót nói:
"Ta tưởng muội đã sớm quên quân Bắc Cương rồi, quên cả chúng ta."
Hạ Vân Nương bước tới thở dài, lau vệt nước mắt nơi khóe mắt, nói:
"Năm đó khi ngươi rời khỏi Vân Châu, thằng bé này nửa tháng không ăn được cơm, cả ngày cứ ngẩn ngơ nhìn con dao ngươi tặng…"
Hạ Tam Lang ngẩng đầu, nhìn đôi mắt nàng sáng rực:
"Nhưng muội không biết sau này ta mừng biết bao, may mà năm xưa muội đã rời khỏi Vân Châu, đi kinh đô không trở về. Nếu không, nếu không người Bắc Địch đánh vào…"
Bao nhiêu cô nương tươi trẻ ở Vân Châu đã chết hoặc bị bắt đến trướng, từ đó sống không ra người không ra quỷ.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi. Không ai có thể ngờ, người vốn tưởng đã chết lại không chết, mà còn sống sót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!