Hạ Vân Nương mãi mãi ghi nhớ, năm Thuần Bình thứ mười chín, mùa đông lạnh giá chưa từng có.
Bắc Cương tuyết rơi lớn một tháng, kỵ binh Bắc Địch vì muốn bổ sung lương thảo đã kéo xuống phía nam cướp bóc, nhắm mục tiêu vào Vân Châu, thành biên giới giàu có nhất ở Bắc Cương.
Thẩm đại tướng quân Thẩm Khuê dẫn theo con trai út Nhị Lang Thẩm Đình Chu dẫn quân ra thành nghênh chiến, ba ngày không về, không biết tung tích cũng không có tin tức gì.
Con trai cả của Thẩm gia là Thẩm Đình Xuyên cùng với quân đội còn lại trong thành cố thủ Vân Châu. Ba ngày sau, không đợi được chủ soái và quân Bắc Cương khải hoàn trở về, họ lại phải đối mặt với kỵ binh Bắc Địch vòng ra phía sau.
Thẩm Đình Xuyên dẫn dắt quân đội còn lại kêu gọi quân dân già trẻ, phụ nữ và người bệnh tật, liều chết giữ thành nhưng mười ngày sau lại tự mình mở cửa thành đầu hàng, cam tâm làm tù binh.
Sau khi thành bị phá, quân Bắc Địch tràn vào thành giết người, cướp của, gây ra cảnh tượng tang thương. Binh lính Đại Ngụy trong thành bị quân Bắc Địch mắt đỏ ngầu chém đầu, vứt xác ngoài đồng. Để hả giận, chúng còn bắt những người vợ và con cái của các tướng sĩ giữ thành ra.
Trong đám đông, luôn có những kẻ tham sống sợ chết. Phụ thân của Hạ Vân Nương là phó tướng của Thẩm Đình Xuyên, Hạ Vân Nương và vài cô gái khác lần lượt bị đẩy ra.
Hạ gia Vân Nương chính là lúc đó bị bắt đến trướng của Bắc Địch.
Còn chưa đến trướng, họ đã bị làm nhục trên đường đi.
Có vài cô nương đã tự sát, còn mấy người thân thể yếu đuối không chịu nổi, chưa được mấy ngày đã bị ngược đãi đến chết. Người Bắc Địch làm nhục những góa phụ của quân Bắc Cương là để trấn áp những tù binh và dân thường ở Vân Châu.
Những ngày đó, trên dòng sông băng tan luôn có những xác phụ nữ trôi nổi lẻ tẻ.
Hạ Vân Nương mạng lớn, sống sót.
Trong khoảng thời gian đó, nàng đã vô số lần nghĩ đến cái chết.
Trong lòng nàng luôn giấu một hòn đá mài nhọn đầu, ngày đêm cứ rảnh là nàng lại mài, đã mài thành hình một con dao sắc nhọn. Có một lần nàng đã kề nó vào cổ và rạch một đường nhưng cuối cùng vẫn không dám xuống tay.
Cứ nghĩ đến cha mẹ và thi thể của những người dân trong thành chết không nhắm mắt, nàng không cam tâm cứ như vậy mà chết.
Chính vì cái "không cam tâm" này mà nàng đã phải chịu đựng suốt mười lăm năm.
Mười lăm năm sống lay lắt, mười lăm năm sống không bằng chết.
Hạ Vân Nương của ngày hôm nay mang trên mình thân tàn sau mười lăm năm, từng tiếng từng tiếng chất vấn Thẩm Thập Nhất Nương vừa trở về:
"Ngươi lại đến hỏi ta, tại sao ta lại thành ra như ngày hôm nay?"
Nàng cười nhạt một tiếng, vuốt lại mái tóc đen khô xơ như cỏ úa nói:
"Sao ngươi không đi hỏi phụ thân ngươi, tại sao lại bỏ thành trốn chạy? Sao không đi hỏi ca ca ngươi, tại sao lại mở cửa thành đầu hàng địch?"
Thẩm Kim Loan nhìn Hạ Vân Nương hoàn toàn xa lạ, trấn tĩnh lại nói:
"Ngày đó, muội ở trong thành, muội có tận mắt thấy phụ thân ta phản bội không hay là tận mắt thấy ca ca ta mở cửa thành đầu hàng?"
Hạ Vân Nương nghiêng đầu, cười chế giễu:
"Ta tuy không tận mắt thấy nhưng tất cả mọi người đều nói như vậy! Chính là phụ thân và ca ca ngươi đầu hàng địch, Vân Châu mới bị người Bắc Địch chiếm đóng, chúng ta mới rơi vào kết cục như thế này. Tất cả đều là vì phụ thân và huynh trưởng ngươi tham sống sợ chết, trốn tránh chiến đấu! Kẻ chủ mưu chính là nhà các ngươi, nhà họ Thẩm!"
Hạ Vân Nương căm hận nói, từng chữ từng chữ như giẫm lên trái tim nàng.
Thẩm Kim Loan thân hình lung lay, lùi lại một bước đã có một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy.
Cánh tay ấm áp giữ nàng đứng vững, nàng hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ lẩm bẩm:
"Không thể nào, phụ thân và ca ca ta không thể nào dẫn quân Bắc Cương đầu hàng địch…"
"Tỉnh táo lại." Cố Tích Triều nói bên tai nàng, "Quân Bắc Cương binh hùng tướng mạnh, xét về binh pháp, nếu chỉ vì cầu sinh đầu hàng địch là hạ sách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!