Tuyết đông tan chảy, trước cửa nhà cũ nát giữa đám đất lộ ra những mảng cỏ úa vàng.
Trong đêm tối, trong sân trồng mấy cây hoa lâu năm, cành vươn ra ngoài tường, to lớn xum xuê, bóng cây rợp mát.
Cố Tích Triều hơi do dự, cuối cùng vẫn vì tránh đám lính Bắc Địch đang lùng sục khắp nơi dẫn đoàn người trốn vào sân.
Hắn đẩy cửa bước vào, đoàn người theo sau hắn vội vã bước qua ngưỡng cửa, làm bắn lên vài giọt nước tuyết ẩm ướt.
Người Khương cuối cùng cũng tránh được đám lính Bắc Địch tra hỏi, thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống bậc thềm. Cố Tích Triều cũng không cho ai vào nhà, chỉ nghỉ chân trong sân, đốt lửa trại sưởi ấm và ăn uống.
Thẩm Kim Loan nhìn quanh bốn phía, ngắm nhìn ngôi nhà dân bình thường ở phương bắc này.
Nhà được xây bằng đá xanh, trên mái có đôi chim thú ở đầu hồi, chính giữa mái được trang trí bằng gạch chạm hình hoa sen, xà nhà treo những chiếc lều vải của bộ tộc.
Chỉ là cửa phòng đóng chặt.
Thừa lúc Cố Tích Triều đang cùng Mãng Cơ và những người Khương khác bàn bạc chuyện thâm nhập vào nha trướng không để ý đến nàng, nàng khẽ nhón chân, cẩn thận xuyên tường đi vào trong.
Trong phòng có đủ bàn ghế, giường tủ, án kỷ, mọi thứ đều tinh xảo lại mang theo vài phần phong cách của Lạc Dương kinh đô. Tuy không thể so sánh với những quần thể kiến trúc hùng vĩ ở kinh đô nhưng cũng nhỏ nhắn sạch sẽ.
Nói ra thì kỳ lạ, nơi này xa lạ, tối tăm dị thường lại khiến nàng cảm thấy an lòng một cách khó hiểu.
Bên trong không thắp đèn nhưng lại có những đốm sáng, trong đó một chỗ ánh sáng mờ ảo, tàn hương "tách tách" một tiếng nứt ra.
Ánh sáng trước mắt không phải là đèn mà là hương nến đang cháy. Trong chiếc lư đồng chạm trổ hình thú cát tường chỉ còn lại ba nén hương nhỏ, nửa thân vùi trong tro tàn xám trắng.
Trên một chiếc bàn dài, ngoài một chiếc lư hương, phía sau đều bị một tấm vải màu tối che phủ. Dưới tấm vải có thể thấy những đường nét cao thấp khác nhau.
Dựa theo hình dáng phán đoán, hẳn là một hàng rồi lại một hàng thần vị. Giống như một từ đường chỉ là không biết thờ ai.
Một chiếc bàn thờ sạch sẽ không một hạt bụi nhưng tấm vải phủ đã cũ kỹ, phai màu thành màu đỏ sẫm, ngay cả tua rua ở mép cũng sờn rồi, nhìn qua không mười năm cũng phải bảy tám năm.
Thẩm Kim Loan chỉ tùy ý vung tay áo dài, một làn gió lạnh lẽo thổi qua. Tấm vải phủ khẽ lay động như sóng đỏ, đường nét của hàng chục bài vị ẩn hiện bên dưới.
Mép vải phủ, như sóng sắp nổi, khẽ lay động trên những bài vị, chực rơi xuống.
"Két…"
Cánh cửa lớn ở sảnh đường lại mở ra. Có người đến.
Bóng người kia rũ bỏ lớp sương tuyết trên áo choàng, mới bước qua ngưỡng cửa đi về phía nàng.
Người đàn ông hốc mắt sâu, lông mày đen rậm cao thẳng đổ bóng tối sâu thẳm xuống đáy mắt, trông trầm uất khó dò.
Không phải Cố Tích Triều thì còn ai.
Mắt thấy tấm vải phủ sắp rơi xuống, một đôi tay chuẩn xác không sai lệch chụp lấy mép vải đang lật lên đậy nó lại như cũ.
"Không mời mà đến, không phải là hành vi của quân tử." Cố Tích Triều đậy tấm vải phủ kín mít, không để nàng có một khe hở nào để dò xét.
Bị bắt quả tang, mặt Thẩm Kim Loan lúc đỏ lúc trắng, rụt tay lại giấu vào trong tay áo:
"Ta vốn không phải là quân tử gì."
Cố Tích Triều lướt qua nàng đi thẳng đến bàn thờ, áo choàng theo bước chân hắn tung bay.
Trong ngực hắn, vậy mà giấu một cành đào phai màu hồng nhạt còn đang e ấp nụ.
Là đào xuân sơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!