Bóng rèm lay động, nghi là ngọc nhân đến.
Ánh nến chiếu ra một vệt sáng nghiêng, Thẩm Kim Loan ngơ ngác nhìn thân mình dần dần khoác lên một bộ hồ phục tay hẹp cài nút tròn màu trắng như ánh trăng.
Viền áo bằng lông thú trắng như tuyết, thêu hoa văn đoàn bằng chỉ vàng, tuy không lộng lẫy như gấm vóc ở kinh đô nhưng ở Sóc Châu xa xôi đã là một bộ trang phục vô cùng tinh xảo.
"Màu này…"
Nàng nhìn đến xuất thần, có vài phần do dự nói.
"Trước kia người mặc màu nhạt." Người đàn ông sau rèm im lặng rất lâu, đột nhiên nói.
Thẩm Kim Loan khẽ giật mình, cụp mắt xuống.
Đúng vậy, đáng tiếc là đã làm hoàng hậu, xưa nay chỉ mặc những loại vải màu đỏ thẫm thêu kim tuyến khắp nơi, màu sắc của chủ lục cung trên chiếc áo Trừu.
Trong hậu cung này, chỉ có nàng có tư cách mặc màu đỏ thẫm, nàng đã quen mặc màu đỏ thẫm, quên mất màu sắc mà mình thích trước kia, vốn dĩ không phải là màu đỏ.
Nàng sợ mình không mặc màu đỏ sẽ không trấn áp được những người phụ nữ khác trong cung.
Nhưng sau khi vào cung, nàng lại thỉnh thoảng sờ vào những tấm vải màu nhạt trong rương mà ngẩn người.
Không biết đã bao nhiêu năm chưa mặc lại bộ y phục màu trắng như ánh trăng, nàng có vài phần không tự nhiên, đối diện với ánh nến nhìn trái nhìn phải, vuốt lại mái tóc, chỉnh lại cổ tay áo lẩm bẩm:
"Có đẹp không?"
Giọng rất nhỏ, nhưng hắn lại nghe thấy.
Vẫn giống như cô nương nhỏ Bắc Cương khi mới vào kinh đô, vô cùng để ý đến vẻ ngoài.
"Rất đẹp."
Cố Tích Triều kìm nén sự nghẹn đắng trong cổ họng, đáp lại như trút được gánh nặng.
Dường như một nguyện ước lâu dài vô vọng cuối cùng cũng thành hiện thực.
Nói ra thì nguyện ước trước kia của Cố gia cửu lang rất đơn giản.
Chính là cưới người thanh mai trúc mã về nhà, ngày ngày may cho nàng y phục mới, không để ai ức h**p nàng.
Dù mẹ là thứ nữ xuất thân vũ cơ, cha và ca ca đều còn, chỉ cần chăm chỉ đọc sách, học đạo Khổng Mạnh, thi đỗ công danh, có được một chức quan nhàn hạ trong triều để lập thân.
Có thể cưới vợ sinh con, vui vẻ nhìn tân nương mặc y phục mới, màu đỏ, màu trắng, tươi tắn, thanh tú, ban ngày đoan trang, ban đêm quyến rũ…
Tiểu nương tử dung mạo xinh đẹp như hoa, tất nhiên mặc gì cũng đẹp.
Nhưng người trong lòng lại là người mà hoàng gia để mắt tới, sau khi vào kinh đã trở thành người được chọn làm thái tử phi, nghe nói thái tử điện hạ cũng rất vừa ý nàng.
Như vậy, nguyện ước đơn giản của hắn đã định trước là khó thực hiện, định trước là một con đường gian nan vạn hiểm.
Từ nhỏ đã là một công tử giàu sang ít lo nghĩ, mấy đêm liền hắn không ngủ. Hắn chưa từng nghĩ tới, cô nương cùng hắn lớn lên cuối cùng sẽ gả cho người khác.
Ân khoa của triều đại này vốn ba năm một lần, đợi đến khi thi đỗ công danh rồi mới cầu thân thì đã không kịp, không giữ được nàng.
Thế là, chàng công tử giàu sang từ trước đến nay chỉ đọc sách thánh hiền nghiến răng một cái, vứt bút nghiên tòng quân. Chỉ cần lập được quân công liền có thể dùng quân công để cầu cưới người trong lòng.
Cũng may, đại ca xuất thân từ quân ngũ, đối đãi với hắn như anh như cha, đích thân chỉ bảo hắn từng chút một.
Cũng may, hắn thiên phú cực cao, vận khí cũng không tệ, ngơ ngơ ngác ngác không sợ trời không sợ đất, trận đầu đã đánh tan quân địch, về kinh còn được phong tướng quân, cuối cùng cũng có được thánh chỉ tứ hôn mà hắn hằng mong ước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!