Đêm dài như vực sâu đen ngòm.
Dưới màn đêm đen kịt vô tận, đường nét phong trần của người đàn ông nửa là máu, nửa là ánh lửa, uy áp mạnh mẽ mang theo hơi nóng từ biển lửa phía sau, A Đức không khỏi rùng mình.
Sâu trong đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng của người đàn ông, vô số ngọn lửa điên cuồng bùng cháy.
A Đức thậm chí nhìn thấy chính mình trong mắt hắn.
Cùng một nỗi tiếc nuối, cùng một sự si mê, cùng một trái tim khô héo, cùng một sự theo đuổi không ngừng.
A Đức không nhịn được mà tiến lại gần, nhìn bóng mình trong mắt hắn đầy vẻ chế giễu, nụ cười quỷ dị:
"Ngươi không gặp được nàng đâu."
Hắn khẽ cười khẩy bên tai, nhỏ giọng nói:
"Nàng đã tan biến rồi…"
"Ngươi cũng giống ta, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại người mình yêu."
"Ngươi cũng giống như ta, nàng sẽ mãi mãi hận ngươi."
Phía sau là biển lửa ngút trời, những đốm lửa lay động rơi rải rác xung quanh. Tóc Cố Tích Triều bay tán loạn, mặt lạnh như băng, lông mày khẽ nhếch lên dường như là một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua.
Năm đó, trong cơn mưa lớn, nàng dứt khoát quay lưng, bóng dáng bước vào cổng cung. Phía sau, cánh hoa đào bị nghiền nát thành bùn.
Sau này, chứng cứ tham ô quân lương, mưu đồ lật đổ phe cánh, rượu độc bên bờ Lạc Thủy, dao vàng trong bụi gai, những cuộc phục kích qua lại, những ý đồ giết người nối tiếp nhau.
Là hận sao? Nếu chỉ là hận, tại sao lại đau lòng đến vậy, suốt mười năm liền?
"Không." Cố Tích Triều đột ngột lên tiếng, giọng điệu nhạt nhẽo, "Ta không giống ngươi."
"Di Lệ Na đã chết từ lâu, ngươi không tìm cách cho nàng chuyển thế lại dùng tà thuật giam cầm linh hồn nàng, muốn giam giữ nàng bên cạnh mình cả đời. Như vậy cũng xứng gọi là yêu?"
"Cho nên, dù ngươi có đốt bao nhiêu hương cũng vô ích, nàng thà tan biến cũng không muốn gặp mặt ngươi."
"Là A Y Bố trước khi chết đã đốt cho nàng ba nén hương, tiễn nàng siêu thoát."
A Đức không dám tin.
Di Lệ Na là viên minh châu đẹp nhất trong bộ tộc, hắn từng chỉ có thể trốn sau lưng đại vu sư mà âm thầm nhìn từ xa, nhìn nàng có người yêu, sắp gả cho thái tử A Y Bố của Vương Trướng.
Sau khi nàng bị chôn sống thảm thương, hắn trải qua bao phen thập tử nhất sinh, hao tổn hết thảy, lê lết thân tàn tìm được hài cốt của nàng, trong nỗi đau đớn tột cùng lại ngửi thấy một tia hy vọng được số phận ban tặng.
Hắn bội phản thuật tế mà cha hắn truyền dạy, dốc lòng nghiên cứu cấm thuật, thậm chí còn đặt bẫy, dùng máu thịt người sống để cúng tế linh hồn nàng.
Chỉ muốn linh hồn nàng mãi mãi không tan biến, ở bên cạnh hắn.
Chưa bao giờ nghĩ rằng, nàng thà tan biến cũng muốn đi gặp A Y Bố – kẻ đã tàn sát bộ tộc Kỳ Sơn. Mà người kia lại có thể dùng hương khói để đưa nàng siêu thoát…
Vẻ mặt A Đức dữ tợn, hắn gầm lên:
"A Y Bố chính là kẻ thù của nàng mà!"
"Kẻ thù thì sao?"
"Ta không giống ngươi." Cố Tích Triều lặp lại, "Ta chỉ mong nàng… quên hết chuyện cũ, sớm ngày siêu sinh."
"Ta nhất định sẽ tìm được nàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!