Chương 34: Mộng chăng?

Gió tuyết mịt mù, vẻ mặt Cố Tích Triều quá mức bình tĩnh.

Bình tĩnh như mặt nước lặng tờ trước cơn bão.

Hắn chỉ thong thả bước về phía đống lửa. Mặc cho các chiến binh Khương tộc sau lưng Ấp Đô tháo đao và vũ khí trên người hắn xuống. Mặc cho con dao kề trên cổ hắn rạch một đường máu.

Ấp Đô không dám buông dao cũng chỉ đành theo hắn đi về phía đống lửa, vừa đi vừa nắm chặt tay thành quyền, chất vấn:

"Ngươi rút quân, tha cho thủ lĩnh, ta sẽ dẫn người trong tộc lui về phía bắc núi tuyết, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện của Đại Ngụy và Bắc Địch!"

"Không thể nào." Cố Tích Triều không nhìn ngang liếc dọc, vừa đi vừa nói.

"Ngươi không chịu sao?…" Ấp Đô rút một mũi tên từ ống tên, đầu mũi tên bọc vải lụa tẩm dầu sôi, hơ trên ngọn đuốc liền bốc cháy.

Hắn đe dọa:

"Lập tức ngọn lửa dữ sẽ thiêu rụi hình nhân giấy  quý giá nhất của ngươi thành tro tàn."

Cố Tích Triều ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn, chỉ bước chân không ngừng:

"Chẳng qua chỉ là một hình nhân giấy , ngươi đốt rồi thì sao? Ta cùng lắm làm lại một con khác, hay là ngươi nghĩ, ta sẽ để ý đến một hình nhân giấy  như vậy?"

Ấp Đô cười lạnh một tiếng, nói:

"Ngươi có thể lừa gạt người khác nhưng không lừa được ta. Ở bộ tộc Kỳ Sơn ta đã thấy rồi, ngươi thà tự mình bị thương cũng phải bảo vệ nàng."

"Ngươi chẳng phải coi nàng ta là thê tử yêu quý nhất sao?"

Cố Tích Triều lạnh lùng liếc hắn một cái, giữa đôi lông mày chỉ toàn vẻ thờ ơ vô vị, hắn phản bác:

"Thê tử? Chết từ lâu rồi."

"Ngươi!…" Ấp Đô đã giận tím mặt, đột nhiên giương cung bắn tên, nhanh như chớp, một mũi tên đã bắn về phía khúc gỗ.

Mũi tên đang cháy xé gió lao đi, đầu mũi tên cắm thẳng vào khúc gỗ bên dưới, làn khói mịt mù lướt qua cánh tay hình nhân giấy .

"Xì…" Thẩm Kim Loan trong hình nhân giấy  khẽ rít lên một tiếng.

Chỉ một tiếng này thôi, Cố Tích Triều lúc này đột ngột dừng bước, ngón tay đang nắm trong tay áo chợt siết chặt lại.

Hắn đột ngột quay đầu lại, nhìn Ấp Đô từng chữ từng chữ nói:

"Đánh một trận. Ta thắng, ngươi sẽ thả nàng ra."

"Xem ra, ta đã đoán đúng." Ấp Đô giơ tay lên, mu bàn tay lau đi giọt mồ hôi trên mép, "Ta đánh với ngươi! Nếu ta thắng, ngươi hứa sẽ tha cho thủ lĩnh, tha cho bộ tộc Khương chúng ta?"

"Không thể." Cố Tích Triều không chút biểu cảm, nhìn hắn lạnh lùng nói, "Bởi vì ngươi không thắng được."

Ấp Đô đi về phía Cố Tích Triều, chậm rãi rút thanh đao đeo bên hông, lưỡi đao xoay tròn trong lòng bàn tay, hắn nghiến răng nói:

"Khẩu khí của ngươi thật không nhỏ."

Cố Tích Triều không rút đao, đi sang một bên, mũi giày khẽ đá nhấc lên một cọng lau yếu ớt trên tuyết cầm trong tay, chỉ nhẹ nhàng phủi đi lớp tuyết trên bông lau.

"Bắt đầu đi."

Vậy mà chỉ dùng một cọng lau để nghênh chiến.

Các chiến binh Khương tộc bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, Ấp Đô tức giận bật cười khom người bày thế, hai tay cùng cầm chuôi đao, nhanh như rồng bổ xuống đầu Cố Tích Triều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!