Đầu năm Thừa Bình thứ năm, cuộc tranh đấu giữa phe Hậu và thế gia đã kéo dài năm năm, như nước với lửa, không bên nào chịu nhường bên nào.
Cuối năm, dưới mái hiên trước thềm điện Vĩnh Lạc, những chiếc đèn lồng lưu ly vừa được thắp sáng từng chiếc một.
Khi viên nội thị mồ hôi nhễ nhại chạy vào điện Vĩnh Lạc, Thẩm Kim Loan đang soi gương tẩy trang.
Lúc ấy, nàng còn chưa ngã bệnh, người con gái trong gương trông vẫn rạng rỡ, khí chất cao quý, khóe môi được tô vẽ tỉ mỉ như lưỡi dao dính máu che giấu vẻ mệt mỏi ẩn hiện.
Có lẽ cũng vào thời điểm đó, nàng ngày đêm lo lắng, dốc hết tâm lực đã sớm như ngọn đèn cạn dầu, lửa cháy khô khiến nội lực nàng hao tổn, không thể xoay chuyển.
Viên nội thị tâm phúc hốt hoảng đến báo, Quách thị lang dưới trướng thế gia đã thu thập được chứng cứ tham ô của người dưới tay nàng liên quan đến quân lương cho cuộc chinh phạt Nam Yến, số lượng lớn liên lụy nhiều người.
Quách thị lang đã đợi ngoài cổng cung, chỉ chờ hoàng đế triệu kiến. Ngự sử thuộc môn hạ thế gia đã thức đêm soạn thảo sổ con buộc tội, sáng mai sẽ quỳ trước điện tâu lên.
Nàng yên lặng lắng nghe, ngón tay vừa được sơn móng tay đỏ tươi khẽ xoa thái dương, chậm rãi tháo chiếc trâm bạch ngọc khảm vàng trên búi tóc xuống.
Người dưới tay nàng nhiều ắt có kẻ không giữ mình trong sạch, dù sao ra vào cung này thu thập tin tức, đều cần tiền bạc.
Tuy nhiên, năm ngoái quân Đại Ngụy ba lần tiến đánh Nam Yến gần như vét sạch quốc khố, Nguyên Hoằng đã nổi trận lôi đình.
Việc nàng ngấm ngầm kết bè phái trong triều để chống lại thế gia, Nguyên Hoằng vốn dĩ làm ngơ nhưng lần này liên quan đến quân lương, chứng cứ xác thực e rằng hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thế gia có được cơ hội ngàn năm có một này, có lẽ sẽ nhổ tận gốc bè đảng của nàng.
Trong cung đốt địa long, nóng hầm hập nhưng mồ hôi lạnh của nàng đã thấm ướt trán và thái dương.
Nàng từ từ siết chặt chiếc trâm hỏi:
"Giờ này, bệ hạ còn ở điện Cảnh Minh không?"
Nội thị đáp:
"Bệ hạ chiều nay vẫn luôn ở điện Cảnh Minh cùng Cố tướng quân và các đại thần bàn chuyện xin hàng của Nam Yên, vẫn chưa rảnh triệu kiến Quách thị lang."
Nàng v**t v* những đường vân gồ ghề trên chiếc trâm ngọc lại hỏi:
"Sáng mai, sứ thần xin hàng của Nam Yên sẽ vào cung yết kiến chứ?"
"Chính là ngày mai." Nội thị lo lắng khuyên nhủ, "Hoàng hậu nương nương, không thể đợi thêm nữa. Nếu để Quách thị lang vào cung tâu lên bệ hạ…"
Quách Xuân Giang xuất thân từ Quách thị ở Hoằng Xuyên, trăm năm qua đều là gia thần của Cố gia, chỉ nghe theo lệnh của Cố gia. Vụ án tham ô này hôm nay do Quách Xuân Giang tố cáo đầu tiên, rất khó nói không phải là do Cố Tích Triều sai khiến.
Tháng trước, người của nàng mới lật lại vụ án cũ nhiều năm trước về việc Cố Từ Sơn tự ý chiếm đoạt quân lương, muốn Nguyên Hoằng tước bỏ tước hiệu truy tặng của Cố Từ Sơn. Cố Tích Triều liền phản công, tốn bao tâm cơ mượn vụ án tham ô này để hạ bệ nàng, hòng rửa oan cho đại ca hắn.
Sau chuyện rượu độc đêm Trung Thu, nàng đã chừa cho hắn một đường lui, không ra tay nữa nhưng hắn lại muốn dồn nàng vào chỗ chết.
Móng tay đỏ tươi của nàng v**t v* chiếc trâm bạch ngọc ấm áp trong lòng bàn tay, hơi dùng sức, bẻ gãy chiếc trâm ngọc.
Mảnh ngọc vỡ sắc nhọn cứa vào lòng bàn tay trắng nõn của nàng, máu tươi đỏ thẫm thấm ướt chiếc áo lụa quý giá, các cung nữ trong cung hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.
Còn nàng thì nhìn chằm chằm vào vệt máu chói mắt trong lòng bàn tay, một kế hoạch chợt lóe lên trong đầu.
Nàng từ từ dùng khăn gấm lau sạch vết máu sâu trong lòng bàn tay, nhìn người con gái lạnh lùng như sương trong gương nói:
"Trang điểm cho bản cung."
…
Khi Cố Tích Triều ra khỏi điện Cảnh Minh thì trời đã tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!