Tang lễ của A Y Bột diễn ra dưới ánh trăng đêm.
Trước vương trướng, A Mật Đương chủ trì, cử hành một nghi lễ long trọng và trang nghiêm.
Tất cả người Khương trong vương trướng đều tập trung ở trung tâm, vây quanh đống lửa trại đang cháy hừng hực. Cả già trẻ trai gái đều cầm đuốc, đông đúc náo nhiệt đến tiễn đưa vị anh hùng tộc Khương một thời đoạn đường cuối.
Trước khi nhập quan, mọi người thay cho hắn một bộ chiến giáp lúc sinh thời, đắp lên mình hắn những tấm da lông tốt nhất, đặt thanh bội đao đã theo hắn chinh chiến khắp nơi bên cạnh.
Các chiến sĩ trẻ tuổi nâng thi thể hắn lên, chôn cất giữa thảo nguyên bao la.
Hai tay hắn đặt chéo trên ngực, vẻ mặt bình thản, thậm chí khóe môi còn vương chút ý cười, như chàng thiếu niên tươi rói sắp sửa đi xa gặp gỡ người con gái mình yêu.
Vì một lời hứa với người yêu, hắn đã gắng gượng suốt mười lăm năm, cuối cùng cũng được giải thoát. A Mật Đương vừa mừng vừa buồn cho huynh trưởng, nâng một bình rượu nồng lâu năm, từ từ đổ xuống mép đống lửa trại.
Ngọn lửa bùng lên ngay lập tức, những tia lửa bắn tung tóe. Khi rượu đã cạn, A Mật Đương đập vỡ bình rượu ném vào đống lửa, quay đầu lại, nước mắt lưng tròng.
Từ hắn, giọng hát khàn khàn cất lên khúc ca chiêu hồn của bộ tộc, từng đoạn từng đoạn.
Những người thân tộc phía sau đôi mắt ngấn lệ, thành kính đồng thanh hát theo vị vua của họ.
Tiếng hát trầm bổng vang vọng khắp nơi hòa lẫn với tro tàn bay phấp phới trong gió, bay về phía bầu trời xa xăm.
Không xa đó, trước sườn đồi phủ đầy tuyết, một bóng người cô đơn đứng lặng trên đỉnh dốc.
Cố Tích Triều tránh mặt đám người Khương đưa tang, tay đặt trên chuôi đao, ánh mắt vô tận dường như bao trùm toàn bộ vương trướng của người Khương.
Một hình nhân giấy mặc áo đỏ đứng cạnh hắn trên đỉnh đồi cao nhất, cùng nhau nhìn xuống tang lễ phía dưới.
Cả người và quỷ đều im lặng hồi lâu.
Những lời trăn trối của A Y Bột trước khi chết vẫn văng vẳng, vang vọng mãi bên tai Thẩm Kim Loan.
Suốt đêm qua, tâm trạng nàng rối bời, không biết phải mở lời với Cố Tích Triều như thế nào.
Nhớ lại bao chuyện đã qua, lòng bàn tay nàng run rẩy, hồn phách cũng khẽ run theo.
Cuối cùng nàng không nhịn được hỏi:
"Ngươi có biết, nếu thật sự tìm thấy ba bộ hài cốt ở cùng một chỗ, điều này… có nghĩa là gì không?"
Cố Tích Triều đứng một mình giữa tro bụi bay mù trời, ánh lửa từ những bó đuốc trước tang lễ hắt lên khuôn mặt u ám của hắn khiến nó hơi sáng lên.
Hắn bình tĩnh lạ thường nói:
"Nếu thật sự tìm được ba bộ hài cốt, chứng minh đại ca ta năm đó quả thật đã đến cứu viện phụ thân và huynh trưởng của người và đã cùng họ chết ở Vân Châu."
"Không thể nào…" Thẩm Kim Loan hoảng hốt, lắc đầu.
Quân Bắc Cương vì Đại Ngụy mà củng cố biên cương, do nhà Thẩm gia nàng trải qua mấy chục năm bồi dưỡng dồn bao tâm huyết, cuối cùng đạt đến đỉnh cao binh lực dưới tay phụ thân và huynh trưởng nàng, là tinh nhuệ trong số tinh nhuệ của Đại Ngụy. Thêm vào đó, Lũng Sơn Vệ của Cố gia xưa kia cũng là đội quân bảo vệ kinh đô, có công phò tá hoàng đế, dũng mãnh thiện chiến.
Nếu hai đạo quân cùng tiến, căn bản không thể bị người Bắc Địch đánh cho thảm bại đến như vậy.
Hơn nữa, một vạn Lũng Sơn Vệ cuối cùng đã trở về kinh đô gần như nguyên vẹn, chỉ có chủ tướng Cố Từ Sơn mất tích, không rõ tung tích.
"Người muốn nói, đại ca ta vì sao lại bỏ mặc một vạn tinh binh này, một mình đi cứu viện phụ thân và huynh trưởng của ngươì sao. Về binh pháp mà nói, đơn độc tiến sâu vào đất địch là điều tối kỵ. Trừ phi…"
Ngọn lửa lay động không ngừng trên khuôn mặt Cố Tích Triều, hắn dừng lại một chút, thản nhiên nói:
"Trừ phi, là người mà hắn tin tưởng, muốn hắn đơn độc tiến sâu…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!