Chương 30: Hiểu lầm

Tiếng gió rít dữ dội dần dần lắng xuống.

Đã rất lâu, rất lâu rồi không nghe thấy cái tên này, quỷ hồn thiếu nữ đứng im tại chỗ, hư ảo như bóng nước, chao đảo mờ ảo.

Khuôn mặt nàng ta như lớp giấy dán tường bong tróc lộ ra lớp xương thịt mục nát bên trong, dù vậy vẫn không giấu được vẻ đẹp thanh tú, vẻ đẹp tàn phai dần trùng khớp với nữ tử tuyệt sắc trên bức tranh thêu.

"Sao cô đoán ra ta chính là Di Lệ Na?"

Vẻ mặt quỷ hồn lạnh lùng đã hoàn toàn khác với vẻ đáng thương cầu xin họ thu liệm xác trước đây.

Thẩm Kim Loan khẽ cười, nói:

"Di Lệ Na, con gái của thủ lĩnh già bộ tộc Kỳ Sơn, mười chín năm trước mất tích vào đêm tân hôn, không thấy xác."

Ánh sáng xanh u ám quanh người quỷ hồn thiếu nữ biến ảo khôn lường, nàng ta khẽ nói:

"Mười lăm năm rồi, vậy mà vẫn còn người… nhận ra ta?"

Thẩm Kim Loan phẩy tay áo, chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nói:

"Chiếc lều nơi hồn phách cô trú ngụ, tuy cũ nát nhiều năm nhưng trước đây cũng vô cùng xa hoa, đó là lều nỉ của thủ lĩnh bộ tộc Kỳ Sơn. Áo cưới trên người cô có hình rồng cuộn của bộ tộc Kỳ Sơn, đó là hoa văn chỉ có con cái của thủ lĩnh mới có tư cách thêu."

Ánh sáng dần tụ lại trong đôi mắt âm u của quỷ hồn thiếu nữ, nàng ta nhìn Thẩm Kim Loan nói:

"Cô… rốt cuộc cô là ai?"

Thẩm Kim Loan chỉnh lại mái tóc mai, hai tay đặt trước người, vẻ mặt thong dong nghiêm trang nói:

"Trong các bộ tộc du mục ở thảo nguyên, người Khương đặc biệt giỏi bắn cung mà trong số người Khương, người chế tạo cung tên giỏi nhất xuất thân từ Kỳ Sơn. Năm xưa khi phụ thân ta trấn giữ Băc cương, phụ thân ngươi – thủ lĩnh già bộ tộc Kỳ Sơn, Ngõa Khắc Thiện còn từng đến lều bái kiến phụ thân ta, dâng lên phụ thân ta cây cung dài làm từ da thuộc của bộ tộc Kỳ Sơn."

"Cây cung dài đó có in hình rồng cuộn của bộ tộc Kỳ Sơn, dây cung trăm cân không đứt, vô cùng chắc chắn cũng giống như lời thề của bộ tộc Kỳ Sơn nguyện giao hảo với Đại Ngụy, cũng là cây cung duy nhất của phụ thân ta cho nên ta vẫn luôn nhớ…"

"Nếu vẫn là năm xưa, không cần nói cô, ngay cả phụ thân cô gặp ta cũng phải quỳ lạy ba lần chín lạy…"

Nàng là hoàng hậu Đại Ngụy tôn quý, vốn phải được thiên hạ cúi bái, được thiên hạ cung phụng.

"Cô nương này khẩu khí thật là lớn."

Di Lệ Na cười một tiếng, lạnh lùng nói:

"Khó trách trên đời này lại còn có người nhận ra phụ thân ta… Nhưng phụ thân ta đã bị người của vương trướng hại chết từ mười lăm năm trước rồi! Năm đó, vào đêm tân hôn của ta, người của vương trướng đã tàn sát cả bộ tộc Kỳ Sơn…"

Thẩm Kim Loan nói:

"Vậy nên, cô trăm phương ngàn kế che giấu thân phận, dụ dỗ chúng ta đưa cô đến vương trướng là muốn báo thù?"

Hồn phách Di Lệ Na lơ lửng quanh quẩn trong lều, vừa hồi tưởng vừa nói:

"Đêm đó, bọn họ không chỉ giết những người đàn ông chống cự mà còn lôi những người phụ nữ trong bộ tộc ra đồng hoang, cuối cùng chỉ để lại trẻ con. Bọn họ giết người còn dễ hơn cả đi săn, những người bị giết đều là người thân thiết nhất của ta…"

"Phụ thân sợ ta bị thương, bảo ta trốn vào chiếc hộp gỗ lớn dùng để cướp dâu. Ai ngờ cả chiếc lều sụp xuống, chôn vùi ta dưới đất, rất lâu rất lâu sau cũng không có ai đến cứu ta, ta không động đậy được, không ra được, cứ bị chôn dưới đất nhiều năm như vậy."

Nàng ta quay người lại, ngơ ngác nhìn chiếc hộp gỗ cũ nát phía sau, ánh mắt đau buồn xen lẫn oán hận, lẩm bẩm:

"Ta bị chôn trong hộp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình bị sâu bọ gặm nhấm, chúng bò đầy mặt ta, cắn đứt gân cốt ta, đục khoét bụng ta… Ta la hét nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của ta…"

Nàng ta che mặt khóc nức nở, thân thể hồn phách trống rỗng vô định.

"Sau khi chết, hồn phách ta còn bị giam cầm trong chiếc lều hỉ đó, mười lăm năm không thể trốn thoát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!