Đêm tối đen như mực, rừng rậm gió lay.
Cố Tích Triều chống dao đứng sau một cây khô dây leo, nhìn người kia ngân nga đi về phía ánh lửa xa xa.
Một cơn gió lướt qua, tiếng ngân nga dừng lại, người kia quay đầu nhìn, trong rừng tối đen không thấy bóng người. Hắn ta lắc đầu cho là ảo giác, tiếp tục bước thêm một bước, bỗng nhiên cảm thấy vai gáy lạnh buốt.
Một lưỡi dao lạnh lẽo lóe sáng đã kề vào cổ hắn.
"Đừng động."
Một bóng đen kịt đứng bên cạnh hắn, trên áo bào hiện ra mấy vệt đỏ tươi.
Hắn ta chưa kịp kêu lên đã bị kéo vào sâu trong rừng rậm, mũi dao luôn dí sát vào yết hầu hắn, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
"Đưa ta đi tìm Di Lệ Na."
Giọng người trầm thấp, như mang theo vết thương nhưng ánh mắt còn sắc bén hơn cả lưỡi dao trên cổ.
"Ta không biết nàng ở đâu." Người kia giật mình, kêu khổ không ngừng, chợt chỉ tay về phía ánh lửa xa xa nói, "Vu sư biết, ta từng tận mắt thấy hắn nói chuyện với nàng…"
Người đàn ông lên tiếng, hơi thở mang theo mùi tanh nồng của máu:
"Ngươi tận mắt thấy? Vậy Di Lệ Na có dáng vẻ thế nào, có đặc điểm gì?"
Mũi dao đã dí vào cổ chảy máu, người kia kinh hãi đáp:
"Lúc đó, ta lén lút trốn sau tường, cách vách chỉ thấy vu sư nói với người đối diện những lời như "Đợi nàng lâu lắm rồi, sao nàng không đến…" gì đó, ta chưa từng thấy vu sư dịu dàng như vậy bao giờ, quái lạ lắm."
Hắn ta chỉ về phía bóng tối nơi có ánh lửa trùng trùng nói:
"Ngươi đi tìm vu sư, chắc chắn hắn thường xuyên gặp nàng. Ta thật sự không biết mà…"
Lời người kia chưa dứt đã bị một cú đánh khuỷu tay vào sau gáy, ngất xỉu trong rừng.
Cố Tích Triều đi về hướng hắn ta chỉ.
Càng đi sâu vào, cỏ dại mọc um tùm, không thấy bóng người, không trăng không sao, âm khí nặng nề. Chỉ có ánh lửa kia, lúc sáng lúc tối như đang dụ dỗ người đến.
Chưa đi được mấy bước, Cố Tích Triều dừng lại, đột nhiên nghiêng người, cánh tay mạnh mẽ vung lên rồi thu về, nhanh như chớp bắt được kẻ đang theo dõi phía sau.
"Ngươi chưa đi?"
Thấy người đến là bộ râu quai nón quen thuộc, Cố Tích Triều nhíu mày, buông tay ra.
Ấp Đô th* d*c, cúi mắt, hai nắm tay siết chặt nói:
"Huynh đệ, ta xin lỗi ngươi…"
Cố Tích Triều khẽ nâng mí mắt, thấy trong tay Ấp Đô chỉ có một con dao, đôi mắt đầy tơ máu nổi lên vẻ hung ác, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh:
"Người đâu?"
Ấp Đô nghe ra sự giận dữ đang bùng nổ dưới giọng điệu bình tĩnh của hắn, thở dài một tiếng, cúi đầu thấp hơn:
"Hình nhân giấy ngươi giao cho ta đã bị vu sư A Đức kia mang đi rồi…"
Đợi hắn ta kể xong mọi chuyện, bốn phía im lặng như tờ. Ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên đường nét khuôn mặt Cố Tích Triều, dưới mắt hắn hơi xanh xao, trong ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa một dòng máu đỏ ngầu.
Hắn đứng im không động đậy, gió thổi vạt áo bào đỏ, cằm hắn căng cứng, một vệt máu bầm đột nhiên từ khóe môi hắn chậm rãi tràn ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!