Chương 27: Trốn thoát

Ngọn lửa trại hắt bóng Cố Tích Triều khổng lồ ra phía sau, bao trùm lấy hình nhân giấy.

Thẩm Kim Loan trốn sau lưng hắn, hồn phách dựa vào thắt lưng hắn, tuy cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng lại bất giác thấy có chút an tâm.

"Nếu đã tò mò như vậy, chi bằng tự mình chết một lần chẳng phải sẽ biết hay sao."

Cố Tích Triều lạnh lùng ngắt lời A Đức:

"Xem xem có ai nguyện ý cúng tế hồn phách sau khi ngươi chết không."

"Ngươi đừng hiểu lầm."

A Đức nhẹ nhàng v**t v* chiếc mặt nạ vu sư chim thú bốn mắt trong tay, cười nói:

"Ta chỉ vừa nghe Ấp Đô nói đây là thê tử ngươi. Ta cũng vừa hay có một người yêu đã mất từ lâu, ta đã dùng mọi cách, muốn nuôi dưỡng hồn phách nàng, nhỡ đâu có cơ hội có thể khiến nàng chết đi sống lại."

"Nếu hình nhân giấy này thật sự có thể chứa đựng hồn phách lâu dài, ta cũng muốn thử xem… Còn mong ngươi chỉ điểm cho ta."

"Chết đi sống lại, chuyện hoang đường."

Lời A Đức còn chưa dứt, Cố Tích Triều đã ôm hình nhân giấy đi về phía bên kia. Bước chân hắn vững vàng, thấy hồn phách trong hình nhân giấy rụt lại, gần như dựa vào hông hắn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, hàng mi khẽ run rẩy.

Không hiểu vì sao, hắn khẽ nói một câu:

"Đừng sợ."

"Ta còn lâu mới sợ." Thẩm Kim Loan nhanh chóng đáp lời.

Nàng chỉ cảm thấy ánh mắt của A Đức quá lộ liễu, không giống như chỉ nhìn vào cái hình nhân giấy trống rỗng này.

Ngay lúc Thẩm Kim Loan đang bồn chồn bất an, đám người ồn ào cũng đã tản đi gần hết, trước đống lửa trại vọng lại tiếng gọi lớn của Mãng Cơ:

"Rượu cũng uống đủ rồi, cũng nên để chúng ta mang tân nương đi chứ! Cáp Na, ta đến rồi…"

Tân lang Mãng Cơ luôn nhớ thương tân nương, ném chiếc vò rượu đã cạn đáy, đang muốn xông vào lều hỷ để gặp tân nương.

Tiếng gọi này khiến A Đức giật mình quay người lại, bước nhanh tới, lướt qua Mãng Cơ, đi thẳng vào lều của tân nương.

Một lát sau, hắn tự mình ôm ngang tân nương mặc hỷ phục ra khỏi lều nói:

"Cáp Na, hôm nay muội xuất giá, ta đưa muội thêm một đoạn đường nữa."

A Đức vóc dáng cao lớn, càng làm cho muội muội trong lòng hắn trông nhỏ bé vô cùng.

Thẩm Kim Loan trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tân nương Cáp Na.

Hình nhân giấy thấp hơn người thường không ít, khi A Đức ôm ngang Cáp Na lướt qua hình nhân giấy, nàng rõ ràng nhìn thấy thân thể tân nương nhẹ bẫng, chiếc hỷ phục vén lên để lộ một bàn tay, trong bóng tối tái nhợt không chút máu.

"Tân nương này có quái lạ."

Thẩm Kim Loan trong hình nhân giấy giật mình, chỉ khẽ lẩm bẩm một câu, A Đức vừa lướt qua nàng đột nhiên dừng bước.

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt âm u xuyên qua mái tóc lòa xòa trước trán, một lần nữa nhìn thẳng vào hình nhân giấy.

Cố Tích Triều còn chưa kịp ra tay, hắn đã ôm tân nương đi xa, khóe miệng dường như còn vương một nụ cười.

A Đức đặt tân nương im lặng vào chiếc rương gỗ đỏ tươi đã chuẩn bị sẵn, ngay cả vạt áo hỷ phục cũng bị hắn ta vo tròn nhét vào trong rương.

Trước khi nắp rương đóng lại, Mãng Cơ không nhịn được khẽ v**t v* chiếc rương, dịu dàng nói với Cáp Na bên trong:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!