Thẩm Kim Loan nhớ lại, rất nhiều năm trước, hình như Cố Tích Triều thật sự có một người trong lòng.
Con người hắn, từ nhỏ gia thế hiển hách, trên đầu có hai người anh, không đến lượt thừa kế tước vị cũng không có sứ mệnh chấn hưng gia tộc, cả đời ăn mặc không lo, theo học đại nho đọc vài quyển sách thánh hiền tham gia thi cử, vốn có thể từ đó kiếm một chức quan nhàn rỗi, sống một cuộc đời tiêu dao.
Nhưng năm mười tám tuổi hắn lại bỏ văn theo võ, dẫn năm trăm kỵ binh xông thẳng vào trận địa địch, giải vây Trần Châu đánh tan quân địch, từ đó một trận thành danh, trở thành người đầu tiên của Đại Ngụy triều lấy con đường nho học mà thành tướng.
Nghe đồn, hắn một trận thành danh, khi vào cung nhận thưởng đã từ chối mọi ban thưởng, chỉ âm thầm cầu xin Tiên Đế một đạo thánh chỉ tứ hôn.
Công lao hiển hách, lưu danh thiên cổ, chỉ vì cầu một người trong lòng.
Sau này, mối hôn sự này lại chẳng đi đến đâu.
Sau đó nữa, hắn được Nguyên Hoằng coi trọng, quyền khuynh triều dã, bao nhiêu thế gia muốn trèo cao kết thân, muốn gả con gái đích tôn cho hắn làm vợ, thậm chí ngay cả Nguyên Hoằng cũng đích thân muốn ban thêm một đạo chỉ hôn cho hắn. Nhưng Cố Tích Triều chưa từng gật đầu, cho đến cuối cùng một mình lẻ bóng đi về Bắc Cương.
Lúc đó trong triều có người trêu ghẹo nói, Cố đại tướng quân anh tư tuấn lãng, là tình lang trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ kinh thành, chưa từng cưới vợ, chắc chắn là vì từng cầu hôn người trong lòng mà bị từ chối.
Cũng có người nói người trong lòng hắn đã sớm gả cho người khác, cho nên hắn cất kín hôn thư của Tiên Đế cũng từ chối chỉ hôn của Thánh Thượng, một mực không nhắc đến.
Nhưng bao nhiêu năm qua, không ai biết người trong lòng hắn rốt cuộc là vị tiểu thư nhà nào.
Chẳng lẽ trong mười năm nàng đã chết này, Cố Tích Triều ở cùng với người Khương lại nhắc đến người trong lòng của hắn sao?
Đêm khuya tĩnh mịch, dọc đường Cố Tích Triều im lặng không nói, Khương Vương thấy sắc mặt hắn cực kỳ lạnh lùng cũng không còn muốn bắt chuyện nữa. Thẩm Kim Loan chăm chú lắng nghe hồi lâu, không nghe thấy tiếng động gì.
Những cụm lều của bộ tộc Khương được dựng theo địa hình, quanh co trải dài.
Cho đến khi ở phía xa dần xuất hiện một chiếc lều hẻo lánh, A Mật Đương dừng bước nói:
"Bao nhiêu năm nay, ta thấy ngươi luôn đi một mình, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời cô độc sao? Vóc dáng và bản lĩnh của ngươi đều là ngàn người có một, những nữ tử xinh đẹp nhất trong bộ tộc chúng ta đều nguyện ý gả cho ngươi, sinh con cho ngươi."
Khương Vương A Mật Đương nói như vậy tất nhiên là có tính toán riêng của mình. Thẩm Kim Loan ở vị trí hoàng hậu quen với những chuyện đấu đá mưu mô, sớm đã nghe ra.
Tuy Cố Tích Triều trước mặt người Khương đã che giấu thân phận nhưng tâm trí và võ lực, chỉ cần nhìn thôi cũng biết tuyệt đối không phải hạng người tầm thường, sự sắc bén trên người hắn không thể che giấu được. Mà người Khương lại thưa thớt, Khương Vương chắc chắn đang nghĩ, nếu có thể dùng một nữ tử trong bộ tộc trói chân hắn, khiến hắn trở thành người của mình, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh, lo gì không thể làm lớn mạnh bộ tộc Khương, tồn tại lâu dài hơn trong vòng vây của những bộ tộc sói dữ ở Bắc Cương.
Thẩm Kim Loan khẽ nhướng mày, nhìn thấy bên cạnh có mấy cô gái Khương vây quanh một chỗ líu ríu cười nói, đang nhìn Cố Tích Triều trêu chọc, có một cô còn mạnh dạn bước đến gần nhìn hắn.
"Theo ta thấy," Nàng dùng ngón tay khẽ vuốt tóc, lạnh lùng châm chọc, "Cố đại tướng quân vốn vẫn luôn giao hảo với người Khương, ở đây cưới vợ sinh con chẳng phải rất hợp ý ngươi hay sao?"
"Ta không cần." Cố Tích Triều mặt lạnh như băng, bước nhanh qua.
A Mật Đương đi song song bên cạnh hắn chỉ cho rằng hắn trả lời mình, thở dài một tiếng.
Câu trả lời này mười năm như một, hắn không có cơ hội nào, chỉ đành nhìn chằm chằm vào tấm rèm lều khép kín trước mặt lắc đầu:
"Cố Cửu, ta kính ngươi là một dũng sĩ, càng bội phục nghị lực của ngươi nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng giống như huynh trưởng ta… Ai…"
"Huynh ấy vẫn luôn không thành thân cũng không chịu kế vị Khương Vương, từ khi không thấy người trong lòng liền mắc bệnh bao nhiêu năm nay, chưa từng sinh hạ một mụn con. Ai… cái vị thủ lĩnh này, vốn dĩ nên là của huynh trưởng ta."
A Mật Đương chỉ vào chiếc lều tối tăm, do dự một chút, giọng nói khó giấu vẻ bi thương:
"Mấy ngày nay hơi thở của hắn chỉ vào mà không có ra, e là sắp không xong rồi, chỉ trong vài ngày nữa thôi."
"Hừ," Thẩm Kim Loan cười lạnh một tiếng, "Dù hắn có chết, ta cũng phải bắt lấy hồn phách hắn, ép hắn khai ra tung tích hài cốt."
Cố Tích Triều không nói gì, vén rèm lều bước vào trong.
Cửa lều hẹp, bên trong mới dần trở nên rộng rãi, chắn gió che lạnh. Phía sâu bên trong tối tăm dị thường, yên tĩnh đến nỗi dường như nhiều năm đã không có người ở, một tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy.
Hai bên đặt hai lò sưởi đang cháy tí tách, lửa cháy rất lớn, ấm áp như địa long trong cung. Ở giữa treo một tấm rèm thêu hoa văn tối màu, ngăn cách phía trong cùng với một chiếc giường thấp trải da thú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!