Chương 24: Mập mờ

Với tư cách là đệ nhất chiến tướng của Đại Ngụy triều trước, trên đời này người có thể giết được Cố Tích Triều chỉ đếm trên đầu ngón tay, trừ phi chính hắn đưa đao, cam tâm tình nguyện chỉ cầu một cái chết.

Người như vậy, trên đời chỉ có một mình Thẩm Thập Nhất Nương Thẩm Kim Loan mà thôi.

Thời gian như ngừng lại, bàn tay lạnh lẽo như băng của linh hồn đặt trên động mạch cổ nóng hổi của người đàn ông, hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích.

Thẩm Kim Loan ngẩn người một lát.

Dường như không ngờ hắn lại kiên quyết như vậy, còn điên cuồng trao mạng sống cho mình như thế.

Tiếp đó, trong ánh mắt mang theo sự áp bức của người đàn ông, nàng tựa như hối hận, hai tay chậm rãi rút về từ cổ hắn.

Linh hồn nàng như mất hết sức lực, lảo đảo lùi lại mấy bước trực tiếp ngã ngồi vào trong hình nhân giấy, quay mặt đi.

Cố Tích Triều cũng đột nhiên quay lưng đi, gân xanh trên trán nổi lên, vành mắt hơi ửng đỏ nói:

"Tính cả hôm nay, cả đời thần cộng lại đã cho nương nương ba cơ hội, người đều không ra tay. Mười năm rồi, chẳng lẽ nương nương vẫn không nỡ?"

Thẩm Kim Loan trừng mắt nhìn bóng lưng lạnh lẽo như bàn thạch của hắn, hai tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng nói:

"Nay khác xưa rồi, giết ngươi, ta làm sao tìm được hài cốt? Ta và ngươi, bây giờ không còn là ngươi sống ta chết như trước mà là cùng chung một thuyền. Nhưng thông đồng với địch b*n n**c, đó là giới hạn cuối cùng của ta."

"Chỉ cần, ngươi tự mình nói không hề thông đồng với địch, ta sẽ… sẽ tin ngươi một lần nữa."

Chữ "tin" mang theo bao nhiêu khó khăn mới thốt ra được.

"Ta làm gì, không làm gì, không cần thiết phải giải thích với nương nương." Cố Tích Triều sắc mặt âm trầm, từng chữ từng chữ nói, "Nương nương tin cũng được không tin cũng vậy, ta chỉ nói với người lần này thôi."

"Ta quả thật có giao hảo với người Khương nhưng tuyệt đối không phải thông đồng với địch b*n n**c. Lần này ta đến đây, chỉ vì chuyện hài cốt của phụ thân và huynh trưởng người, muốn gặp mặt Khương Vương."

"Có giao hảo với người Khương?" Thẩm Kim Loan ngẩng đầu, nhíu mày, chợt cười một tiếng nói, "Mười năm trôi qua, nếu Cố tướng quân đã quên chuyện năm xưa, ta không ngại nhắc lại một lần."

"Năm xưa quân Bắc Cương chiến bại, Đại Ngụy đau đớn mất Vân Châu, người Khương trong nháy mắt liền đầu hàng Bắc Địch. Nhị ca ta dù chết hóa quỷ, còn muốn giết hết đám người Khương bỏ trốn về Đại Ngụy kia, chắc chắn cũng căm hận hành động phản bội của bọn chúng."

"Người Khương từ lâu đã là kẻ địch của Đại Ngụy ta, sao ngươi có thể giao hảo với kẻ địch?"

Cố Tích Triều nghiêng đầu sang một bên, không nhìn mặt nàng, từng chữ từng chữ nói:

"Bắc Địch mạnh, Đại Ngụy yếu, không trách người Khương dựa vào kẻ mạnh hơn. Nay, chỉ cần có thể dùng được, đừng nói là người Khương, ngay cả người Bắc Địch cũng có thể kết giao."

Giọng hắn lạnh lẽo vô cùng, khiến nàng nhất thời nghẹn lời, chỉ thốt ra một tiếng "Hoang đường!"

Nàng không khỏi nhớ lại, vừa rồi khi theo hắn vào doanh trại người Khương, dọc đường những người Khương hình dáng khác nhau, to lớn vạm vỡ đều nhìn hắn, vẻ mặt cung kính vô cùng.

Chỉ riêng khí thế đứng đó của Cố Tích Triều đã trấn áp được đám man di này.

Ngay cả Khương Vương cũng nguyện ý cung cấp tình báo cho hắn, để hắn lợi dụng, thủ đoạn sắt đá của Cố đại tướng quân, quả thật không hề kém cạnh thời còn ở triều đình.

"Ta không biết ngươi muốn dùng người Khương vào việc gì. Nhưng Bắc Cương là nơi Thẩm thị ta ba đời gây dựng, trải qua mấy chục năm tâm huyết cũng là nơi phụ thân và ca ca ta yên nghỉ…"

Nàng cụp mắt xuống rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, từng chữ từng chữ kiên quyết:

"Nếu để ta phát hiện ngươi thật sự tư thông với giặc ngoài, đẩy Bắc Cương vào nguy hiểm. Dù là chân trời góc biển, dù là hoàng tuyền bích lạc, dù ta có hồn phi phách tán cũngquyết truy sát ngươi đến cùng."

Cố Tích Triều đứng im không động, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.

Hắn hiểu rõ, Bắc Cương và quân Bắc Cương đều là vảy ngược của nàng.

Vì vảy ngược này, năm xưa, nàng có thể vứt bỏ sơ tâm quyết tuyệt nhập cung, ra tay tàn nhẫn với hắn, đến ngày nay cũng sẽ chỉ cần hắn chạm nhẹ vào vảy ngược này mà không tiếc hồn phi phách tán, cùng hắn một trận sống mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!