Chương 23: Triền Miên

Vùng Bắc Cương đóng băng ngàn dặm. Mùa đông khắc nghiệt sắp qua, cỏ dại trên thảo nguyên tích đầy tuyết, dưới làn gió xuân ẩm ướt từ phương Nam thổi tới đã bắt đầu tan chảy hóa thành dòng nước róc rách chảy qua những cánh đồng hoang vu.

Dưới ánh chiều tà, sắc mặt Cố Tích Triều lại lạnh hơn cả băng sương.

Hắn im lặng hồi lâu tựa như ngẩn người, lại tựa như lạnh lùng nghe nàng nói một tràng, không đồng tình cũng không phản đối. Rất lâu sau, cuối cùng hắn mới cất giọng chế giễu, khẽ nói một câu:

"Thiên hạ bao la, nương nương tìm không thấy hắn đâu."

Thẩm Kim Loan không hiểu, đôi mắt nhìn hắn trong veo sáng ngời, đắc ý nói:

"Triệu Tiện đã giúp ta tính toán rồi, người đó ở ngay Bắc Cương."

"Hơn nữa, Cố đại tướng quân uy danh lừng lẫy, người Cố gia trải khắp thiên hạ, xa đến tận cùng phương Bắc cũng có người đóng quân, chẳng lẽ chỉ cần động ngón tay giúp ta tìm một người là chuyện khó làm sao?"

"Giao ước giữa chúng ta không có điều này."

Không ngờ Cố Tích Triều lại thẳng thừng từ chối, thái độ lạnh lùng không hề có chút thương lượng.

"Hừ!" Thẩm Kim Loan không cam tâm bĩu môi.

Ngay cả chuyện khó khăn như tìm kiếm hài cốt mười năm trước hắn còn đồng ý. Chỉ là thêm một chuyện nhỏ nhặt như hạt vừng, hắn lại trầm mặt ngậm miệng không nói. Thật là một kẻ keo kiệt, chẳng chịu thiệt thòi chút nào.

Cố Tích Triều thúc ngựa im lặng, ánh mắt thoáng qua rồi vụt tắt, vẻ mặt lạnh lùng đến mức thờ ơ.

Người thân yêu nhất ư? Hắn xem nàng là người thân yêu gì chứ, khi mà mười lăm năm trước đã bỏ lỡ rồi.

Nếu như để nàng phát hiện ra thêm ân nhân nào nữa, hắn thậm chí ngay cả tư cách đốt hương cho nàng cũng không còn.

Mặt trời dần khuất bóng, Cố Tích Triều dẫn người quen tiến vào một khu rừng rậm. Hắn dường như rất quen thuộc với đường đi ở Vân Châu này, rẽ trái rẽ phải liên tiếp tránh được mấy cái hố bẫy bị cỏ dại che lấp.

Tiếng sói tru vọng lại từ vùng đất hoang vang vọng giữa những ngọn núi im lìm, càng thêm tĩnh mịch.

Đi đến một khu rừng rậm, Cố Tích Triều đảo mắt nhìn quanh, tựa như đã xác định được phương hướng, hạ lệnh tại chỗ nghỉ ngơi.

Các tướng sĩ nhận lệnh xuống ngựa, lấy lương khô từ hành lý ra cho ngựa ăn rồi xuống dòng suối gần đó lấy nước.

Cố Tích Triều sai người tìm kiếm phân ngựa xung quanh rồi đốt lửa ngay tại chỗ.

Thẩm Kim Loan nhìn về phía xa.

Đã gần thành Vân Châu rồi, thậm chí còn có thể nhìn thấy những đốm lửa nhỏ như sao trên cổng thành, mơ hồ nghe thấy tiếng hô vang vọng từ xa trong các bộ tộc.

Trên đường đi hắn cực kỳ cẩn thận, không đốt đuốc, sao đến Vân Châu, nguy cơ tứ phía lại đốt lửa? Nhỡ đâu dẫn người đến thì sao? Không giống với phong cách hành sự cẩn trọng thường ngày của Cố Tích Triều.

Thẩm Kim Loan đang nghi ngờ, ngọn lửa trong đống lửa trại khẽ lay động rồi vụt tắt.

Cố Tích Triều đã dập tắt những tàn lửa còn sót lại, vung áo choàng che phủ hình nhân giấy trên lưng ngựa và một chiếc túi da thú bên cạnh nàng.

Chốc lát, bốn phía im lặng như tờ, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển.

Đêm tối đen như mực, sâu trong khu rừng phía Bắc bỗng nhiên lóe lên vài đốm sáng.

Đó không phải ánh sao mà là ánh lửa.

Ngay sau đó, ánh lửa dày đặc hơn tụ lại với nhau, kèm theo tiếng vó ngựa dồn dập ập đến trong đêm tối đang từ từ tiến về phía họ.

Chính là đống lửa trại vừa rồi đốt bằng phân ngựa đã dẫn dụ đám người này tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!