Lần trước nghe thấy Cố Tích Triều nói câu "Thần tham kiến, Hoàng hậu nương nương" là ở bên bờ ao Lạc Thủy trong hoàng cung kinh đô.
Đêm Trung Thu năm Thừa Bình thứ năm, Nguyên Hoằng mở tiệc trong ngự hoa viên, Cố Tích Triều vào cung hầu giá. Nàng thừa lúc Nguyên Hoằng cùng các đại thần uống rượu say, triệu kiến riêng Cố Tích Triều.
Lúc đó, tâm phúc của hắn vừa bị người của nàng vu oan giá họa bắt giữ. Nàng biết hắn vì cứu người, dù là núi đao biển lửa nhất định sẽ đến.
Lần đó, nàng đã nảy sinh ý định giết hắn.
Nàng cẩn thận chọn lựa mấy chục thị vệ đắc lực nhất mang theo một bình rượu độc đến chỗ hẹn.
Bên bờ ao Lạc Thủy, cỏ mọc um tùm, đình viện vắng vẻ, vài đốm đom đóm cô đơn mang theo ánh sáng bay lượn.
Cố Tích Triều không mang theo tùy tùng, một mình ngồi trên tảng đá bên bờ, chân dài chống cằm, bên cạnh đặt một bình rượu. Cả người tắm trong ánh trăng, thanh lãnh tiêu điều.
Nhưng lúc đó, nàng gần như không nhận ra hắn nữa.
Chàng thiếu niên từng mặc gấm vóc lụa là, đeo ngọc bội, khoác áo da chồn hoàn toàn mất đi vẻ nhiệt tình, phóng khoáng của tuổi trẻ. Một thân huyền thanh kình bào màu tối, không thêu thùa chạm trổ, không đeo ngọc bội trang sức vàng, cả người như chìm vào bóng tối vô biên.
Hắn một mình uống không ít rượu, mặt hơi ửng hồng, chỉ có đôi mắt đen là sáng đến kinh người. Gặp nàng cũng không tránh né, chỉ đứng dậy nói một câu:
"Thần, tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Nói là tham kiến nhưng không hề có dáng vẻ hành lễ, thậm chí còn không cúi người, không hạ đầu. Cố Tích Triều là con cháu do đại nho dạy dỗ, xưa nay hành động đoan chính, chỉ riêng khi đối diện với nàng, một chút lễ nghi tôn ti quân thần cũng không có.
Sau này, nàng mới hiểu, nàng – một hoàng hậu xuất thân từ quân hộ ở Bắc Cương, các gia tộc vọng tộc xưa nay vốn không coi trọng.
Chuyện hạ độc đã cận kề, nàng cũng lười so đo lễ pháp với hắn nữa.
"Người muốn thế nào mới chịu tha cho Trần thị lang?"
Cố Tích Triều đột nhiên mở miệng, đi thẳng vào vấn đề.
Khi nàng từ bên cạnh bưng chén rượu độc đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi bước về phía hắn, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt hắn.
Dù khoảnh khắc tiếp theo sẽ hạ độc hắn, nàng vẫn cảm thấy đôi mắt hắn phản chiếu ánh nước kia, thực sự tuấn mỹ vô song làm say đắm lòng người.
Nàng khép tay áo, đưa chén rượu đến trước mặt hắn:
"Chỉ cần Cố đại tướng quân uống chén rượu này, không chỉ Trần thị lang có thể về nhà, ân oán giữa chúng ta cũng có thể từ nay xóa bỏ."
Hắn cụp mắt, nhìn chén rượu trong tay nàng rồi lại nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
"Thần còn có việc chưa xong, không thể uống chén rượu này."
Nàng hất tay áo, định theo kế hoạch ra lệnh cho thị vệ tiến lên khống chế người rồi đổ rượu vào miệng hắn. Vừa xoay người, cổ tay nàng đột nhiên bị nắm chặt.
Các thị vệ có mặt, không ai dám tự tiện hành động, không ai dám lên tiếng.
Một người là Hoàng hậu nương nương nắm giữ phượng ấn, một người là Trụ Quốc đại tướng quân được hoàng đế tin tưởng.
Trăng sáng vằng vặc trên không, ánh đèn cung đình chiếu xuống mặt ao Lạc Thủy lấp lánh, bóng dáng hai người đối diện nhau trong làn sóng nước lay động thoáng tách ra rồi lại hòa vào nhau.
Cố Tích Triều kẹp chặt cổ tay nàng, ép nàng nghiêng chén rượu, rượu độc đổ xuống, toàn bộ chảy vào ao Lạc Thủy.
Sau đó, hắn dùng cánh tay mạnh mẽ kéo nàng đến trước mặt, áp sát vào người hắn.
Trong bóng tối, lớp sa y mỏng manh của nàng tung bay tùy ý trong gió hé lộ một đường vai trắng nõn, bị ép sát vào vạt áo màu đậm có thêu hoa văn chìm của người đàn ông, lấp lánh lay động.
Quá gần. Hơi thở nồng nặc mùi rượu của người đàn ông phả vào mặt nàng, tiếng thở dồn dập có thể nghe rõ mồn một. Nàng không kịp chuẩn bị, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!