Trên đỉnh vách núi cao, gió âm thổi qua, mấy con ngựa bất an cào cào đất khịt mũi một tiếng.
Một người đàn ông áo đen trong số đó, mất kiên nhẫn kéo dây cương ngựa, bước về phía người đàn ông đang đứng bên mép vực, lo lắng bẩm báo:
"Lão Tứ, bọn họ đều trúng tên, bị thương rất nặng…"
Hắn chỉ vào những đồng bọn đang hấp hối trên mặt đất, trên người mỗi người đều có một mũi tên sắc nhọn xuyên qua tim.
Người được gọi là "Lão Tứ" chính là Cố Tứ thúc Cố Đan Quân đang bỏ trốn. Ông ta nheo mắt lại, vết sẹo lớn ở đuôi mắt nhăn lại khiến cả con mắt phải như biến dạng, dữ tợn như thú dữ:
"Ta không tin vậy mà vẫn không thể g**t ch*t Cố Tích Triều."
Ông ta hung hăng giẫm nát cây cung, đôi mắt âm độc dưới vết sẹo nhìn xuống đáy vực, đột nhiên lớn tiếng nói:
"Cửu Lang, ta khuyên ngươi mau chóng đầu hàng chịu trói. Dù sao cũng là người cùng tộc, chúng ta sẽ cho ngươi toàn thây, biết đâu ngươi còn có thể được chôn cùng với đại ca ngươi."
Dưới đáy vực không có tiếng đáp lại.
Cố Đan Quân hừ một tiếng qua mũi.
Cố gia Cửu Lang vốn dĩ rất nhạy bén, tâm tư lại sâu sắc, dù bọn họ có kích tướng thế nào cũng không chịu lộ diện, cũng không lên tiếng khiến bọn họ không thể xác định vị trí để bắn giết, còn lãng phí không ít tên, tổn thất mấy huynh đệ thiện xạ.
Cho dù hôm nay hắn không chết nhưng dưới đáy vực không có nước, không có lương thực bao vây hắn vài ngày, không lo không giết được hắn.
Ánh mắt ông ta độc địa nhìn xuống vực sâu không thấy đáy.
Năm xưa một lần lầm lỡ, mười năm trốn chui lủi vậy mà lại bị Cố Tích Triều, một tên tiểu bối truy sát suốt mười năm! Hôm nay cuối cùng cũng thấy hắn sắp hết số, đã lâu rồi ông ta chưa từng cảm thấy sảng khoái như vậy.
"Lão Tứ, đến uống rượu đi, Cố Tích Triều trốn không thoát đâu."
Những người Cố gia đã trốn chạy nhiều năm trên đỉnh vách núi vây quanh đống lửa mài răng l**m máu, gọi Cố Đan Quân vẫn luôn canh giữ bên mép vực.
Bọn họ đã sớm cải trang thành người Khương, chỉ chờ giết Cố Tích Triều để trừ hậu họa, sau đó sẽ trốn đến bộ tộc ở Vân Châu, từ nay về sau có thể sống yên ổn.
"Thằng nhóc Cố Tích Triều trúng kịch độc của người Khương, chắc chắn không trụ được bao lâu nữa đâu. Ngày mai có thể xuống thu xác nó rồi."
"Vẫn là nhờ cái tên tướng công quỷ quái kia. Nếu không phải chúng ta lợi dụng hắn cưới vợ, mấy tháng nay làm sao chúng ta có thể lần lượt trốn ra khỏi quan ải thuận lợi như vậy."
"Là do những kẻ đó ngu xuẩn vô tri, trên đời này làm gì có chuyện oan hồn đòi mạng, đều là nhờ Lão Tứ mưu cao kế sâu!"
Mọi người cùng nhau cười lớn, Cố Đan Quân sắc mặt trầm xuống, nhớ lại trải nghiệm thoát chết trong gang tấc, ngắt lời:
"Qủy tướng công chuyên giết người Khương nhưng chúng ta chỉ là cải trang thành người Khương, không có thù oán gì với hắn, hắn đến cũng không làm gì được chúng ta."
Mọi người không tin, tiếp tục uống rượu vui vẻ. Một người trong số đó đứng dậy, say khướt đi ra mép vực giải quyết nỗi buồn, trong bóng tối nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh trong đống đá vụn.
Đó lại là một chiếc giày thêu hoa được thêu kim tuyến, chỉ bằng bàn tay hắn, nhỏ nhắn đáng thương.
Trong lòng người đàn ông nảy sinh ý đồ xấu xa, bụng dưới nóng ran, nghĩ thầm nơi hoang vu này đang lo đêm dài khó qua, không có chỗ giải khuây.
Hắn mân mê chiếc giày thêu, yêu thích không rời tay nhưng khi nhìn kỹ lại, chiếc giày thêu trong tay hắn lại biến thành một tờ tiền giấy trắng bệch.
Hắn như bị bỏng tay, vội vàng ném tờ tiền giấy ra.
Tờ tiền giấy chầm chậm rơi xuống trong đêm tối vô biên. Sau lưng hắn một cơn gió lạnh thổi tới như có tiếng phụ nữ đang khe khẽ ngâm nga.
Hắn nín thở lắng nghe, mơ hồ nghe thấy một bài đồng dao:
"Tân nương mới, trang điểm lộng lẫy, sau lớp trang điểm lệ rơi đầm đìa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!