Bị kẻ thù ôm chặt vào lòng.
Gió lạnh lẽo từ những ngôi mộ bị đào xới thổi ra.
Các tướng sĩ siết chặt đao trong tay, mặt lộ vẻ kinh hoàng và sợ hãi, chỉ dám vây quanh cách xa mấy bước chân khỏi ngôi mộ kia không dám nhúc nhích.
Một vệt sáng bạc âm u lóe lên trên mộ, Cố Tích Triều coi như không thấy, mặt âm trầm bước nhanh tới, quân sĩ hai bên nhanh chóng tránh đường cho hắn.
Trong gò đất sau ngôi mộ, giữa lớp tuyết và đất đóng băng, lấp ló một góc áo choàng Hồ phục thêu hình đầu dê.
Chỉ thấy Cố Tích Triều giơ đao lên khẽ lật một chút trên mộ, tảng đất hơi long ra rồi cả ngôi mộ ầm ầm sụp xuống.
Bên trong lại là một cái hố đất trống rỗng.
Cố Tích Triều tay lăm lăm trường đao, nhận lấy cây đuốc từ thân vệ, đi thẳng xuống đáy hố.
Ánh lửa xuyên sâu vào bóng tối chiếu thấy một bóng người co ro trong góc hố đen kịt, bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, đưa tay che mặt, vết sẹo trên trán dưới ánh lửa hiện rõ vẻ dữ tợn.
Mắt Lạc Hùng sáng lên, tung người nhảy xuống, một tay nhấc bổng người kia từ trong hố đất lên, cười lạnh:
"Cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Không ai khác, quả nhiên chính là Cố tứ thúc đã biến mất ngày hôm đó, vẫn mặc bộ Hồ phục cổ cao ngày nào, cả người xám xịt dính đầy bụi đất và tuyết bẩn, gầy đến mức hai má hóp lại.
Thẩm Kim Loan lạnh lùng cười khẩy. Đúng là tự làm tự chịu, Cố tứ thúc này bị quỷ tướng công bắt đến nơi này, cả ngày lo sợ, không ăn không uống, sống sờ sờ trốn trong hố mộ hai ngày.
"Tướng quân quả thật liệu sự như thần!" Chuyến đi này của mọi người quả là mạo hiểm, không ngờ cuối cùng cũng thu được kết quả.
Cố tứ thúc thay đổi hẳn vẻ kiêu căng ngạo mạn ngày trước, toàn thân run rẩy, thấp giọng lẩm bẩm không ngừng:
"Đừng, đừng giết ta…"
Tròng mắt ông ta tan rã, thần trí không tỉnh táo, tay chân múa may quay cuồng, vẻ mặt điên dại, thỉnh thoảng lại giật mình kêu lên, nhìn đám quân sĩ như bức tường trước mắt, đầu ngón tay chỉ vào mọi người, lảm nhảm như người say:
"Âm tào địa phủ… đây là âm tào địa phủ, lệ quỷ đến đòi mạng rồi!"
Tay ông ta dừng lại trước mặt Cố Tích Triều, chỉ vào mọi người rồi đột nhiên cười khanh khách:
"Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết ở đây!"
Lạc Hùng liền sai người dùng dây thừng trói chặt Cố tứ thúc lại, lắc đầu nói:
"Hình như ông ta đã phát điên rồi."
Cố Tích Triều cúi người, đưa cây đuốc đến trước mặt người kia, lạnh lùng gọi một tiếng:
"Tứ thúc."
Nghe thấy tiếng "Tứ thúc", người đàn ông đột nhiên tỉnh táo lại, hai mắt mở to, chỉ về phía sương mù dày đặc phía trước, kêu lên:
"Cửu Lang, hài cốt đại ca ngươi, ở ngay phía trước! Ta dẫn ngươi đi, ngươi mau cứu ta, đừng để ta chết ở đây…"
Thẩm Kim Loan khẽ động lòng.
Nếu như ở đây đã tìm thấy y phục cũ của nhị ca và hài cốt của Cố Từ Sơn, liệu đây có phải cũng là nơi chôn cất phụ thân và huynh trưởng của nàng?
Lòng nàng xao động, không thể kìm nén được nữa, thẳng thắn nhìn về phía Cố Tích Triều chờ hắn hành động.
Nhưng Cố Tích Triều chỉ nhìn xa về phía sương mù dày đặc trước mắt, mày rậm khẽ nhíu lại, mặt mày u ám. Hắn nắm chặt đốc đao, ngón tay cái hết lần này đến lần khác v**t v* những đường vân gồ ghề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!