Chương 16: Mộ Hoang

"Đã bái đường rồi, tướng quân nên biết thương hoa tiếc ngọc."

Khúc ca đưa tang trước mộ đã dứt, những tờ tiền giấy bay lả tả giữa không trung lặng lẽ rơi đầy trên nền tuyết trắng xóa.

Cố Tích Triều không chút động tĩnh cũng không thúc giục, chỉ chờ nàng trả lời.

"Tiện danh không đáng nhắc đến, sợ làm bẩn tai tướng quân." Thẩm Kim Loan nghiến răng nói.

Nghe nàng nói vậy, Cố Tích Triều khẽ nhíu mày, dường như không vui, năm ngón tay thon dài mạnh mẽ lần lượt gõ nhẹ lên chuôi đao bên hông lộ ra vài phần hơi nóng nảy.

Hình nhân giấy vẫn được Cố Tích Triều ôm trong cánh tay không động đậy, Thẩm Kim Loan trong đầu đã lóe lên vô số đường lui.

Hạ sách cuối cùng chẳng qua chỉ là hồn thể thoát ra khỏi giấy, tự mình đến Hào Sơn tìm quỷ tướng công, cùng lắm thì hồn phi phách tán.

"Nàng ấy à, chẳng qua là cô hồn dã quỷ ta gặp trên đường."

Giọng Triệu Tiện từ phía sau truyền đến.

Hắn rải xong nắm tiền giấy cuối cùng, vội vàng đến trước mặt Cố Tích Triều giải thích:

"Khi ta gặp nàng, hồn phách nàng suýt chút nữa đã tan biến, ta làm một hình nhân giấy mới giữ lại được hồn phách của nàng ấy đấy. Vừa hay lúc đó các trưởng lão thúc giục gấp, ta liền để nàng ấy làm quỷ tân nương."

"Ta đã tính rồi, thân thế nàng cũng đáng thương vô cùng, không có người thân cũng không có người yêu, đến một cái mộ cũng không có, hồn phách suýt chút nữa đã tan hết… Dù là trong số những cô hồn dã quỷ ta gặp, nàng cũng là người thảm nhất rồi."

Hắn vừa kể khổ, vừa giơ tay áo lau mắt, giả bộ rơi lệ, trong kẽ mắt còn không ngừng nháy mắt với hình nhân giấy.

Thẩm Kim Loan nén giận cũng cúi đầu xuống, giả bộ ảm đạm đau buồn.

Nàng nghĩ thầm, thằng nhóc Triệu Tiện này được việc đấy, vậy mà vẫn chưa quên bước cuối cùng nàng dạy cho hắn.

"Bước cuối cùng này, nếu Cố tướng quân vẫn còn nghi ngờ thân phận của ta, ngươi cứ nói thật ra, ta là hồn phách ngươi nhặt được trên đường, thấy ta khổ không nơi nương tựa, sắp hồn phi phách tán nên phong ấn ta vào trong hình nhân giấy, coi như quỷ tân nương để có một nơi an nghỉ."

Chỉ vì, chuyện Triệu Tiện nhặt được nàng là thật, dù có tra hỏi thế nào cũng không thể hỏi ra sơ hở.

Chỉ có chân thành mới là trò lừa bịp lớn nhất.

Triệu Tiện làm theo y như khuôn đúc, theo chỉ dẫn của nàng một hơi nói xong đoạn này, giọng nói rụt rè, còn có vài phần kỳ quái:

"Nói ra, là tướng quân ngài cưỡng đoạt hình nhân giấy, cùng nàng bái đường thành thân, ta chỉ có thể tạm thời giao phó nàng ấy cho ngài thôi. Ngài phải nhớ kỹ, hình nhân giấy này không được đốt, không được ngâm nước, tránh ẩm tránh nóng tránh vật sắc nhọn… Hồn phách của nàng yếu ớt, tướng quân nên biết thương hoa tiếc ngọc…"

Thẩm Kim Loan vốn đang đắc ý, nụ cười cứng đờ trên mặt.

Không ngờ Triệu Tiện vốn dĩ là kẻ nhút nhát rụt rè, vậy mà lá gan lại lớn đến mức dám cướp mồi từ miệng hổ.

"Lúc đó chẳng qua chỉ là kế tạm thời, không thể tính là thật được." Nàng xua tay, vội vàng phủ nhận, "Sao có thể làm ô nhục thanh danh của Cố tướng quân được…"

Triệu Tiện xách hành lý lên, che miệng cười:

"Ai da, một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa! Đợi ta lần này đến núi Lao Sơn tu luyện đạo thuật nhất định sẽ vì cô mà tạo ra một thân xác, đến lúc đó có thể làm phu thê thật rồi!"

Thẩm Kim Loan trước mắt tối sầm, thật muốn bấm huyệt nhân trung một hồi.

May mắn thay, Cố Tích Triều ngược lại vẻ mặt như thường, khóe môi hơi mím lại, không nói một lời, không hề truy hỏi thêm.

Sau khi Triệu Tiện rời đi, Thẩm Kim Loan định thần lại, ho khẽ vài tiếng chuyển sang thúc đẩy mục tiêu của nàng:

"Theo như Mạnh Như cô nương kia nói, cha nàng ấy đã phát hiện ra hài cốt của quỷ tướng công ở phía bắc Hào Sơn nhưng mà nơi đó đã gần Vân Châu rồi…"

Nàng quen thuộc địa lý hai châu Vân Sóc, biết rõ trước đây hỷ sự tang ma xa nhất cũng chỉ đến phía nam Hào Sơn, còn phía bắc Hào Sơn đã là địa giới Vân Châu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!