Lời đồn ở Kế Huyện kể rằng, quỷ tướng công sinh ra ở Bắc Cương, khi còn sống từng có một người yêu trạc tuổi. Hai người đã đính hôn nhưng hắn lại chết ở Hào Sơn trước khi cưới, vì vậy sau khi chết âm hồn không tan, vẫn luôn tâm niệm về người yêu.
Thẩm Kim Loan khi còn nhỏ ở Bắc Cương, sống phóng khoáng tự do, không bị gò bó, thường chơi đùa với đám con cháu của những gia đình hào tộc và quân nhân. Thời niên thiếu cùng nhau uống rượu, cùng nhau cưỡi ngựa, tiếng cười vang vọng đất trời cho đến khi mỗi người một ngả, tan tác khắp nơi.
Khi nhị ca đến kinh đô thăm nàng từng nói, sau khi nàng đi, những thiếu niên ở Bắc Cương vẫn luôn nhớ đến nàng. Lúc đó, bị giam trong viện học nữ công, nàng luôn nghĩ rằng, cả đời này nhất định phải trở về một chuyến, gặp lại những người bạn cũ.
Thế nhưng, sau trận thua thảm bại chưa từng có ở Vân Châu, biết bao nhiêu trai tráng Bắc Cương đã chiến tử sa trường, thân xác gói trong da ngựa. Vạn dặm Bắc Cương, người xưa đã khuất.
Chẳng lẽ, quỷ tướng công là một trong những người bạn chơi của nàng khi đó?
"Không đúng."
Cố Tích Triều đang im lặng đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Kim Loan ngơ ngác ngẩng đầu, liếc mắt thấy ánh mắt Cố Tích Triều lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén, vợ Chu Trinh sợ hãi đến mức trốn ra sau hình nhân giấy.
"Chỗ nào không đúng?" Nàng hỏi dồn.
Cố Tích Triều ôm đao trước ngực, liếc nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm nói:
"Triệu Tiện từng bói toán, vị hôn thê ban đầu của quỷ tướng công vẫn còn sống, chỉ là không ở Bắc Cương, điều này không phù hợp với Mạnh cô nương."
Nói ngắn gọn, dứt lời liền quay đầu đi, không nói nữa.
Thẩm Kim Loan hồi tưởng lại, nàng ở Bắc Cương chưa từng đính hôn với ai liền giả bộ "ồ" một tiếng.
Vợ Chu Trinh hứng thú, khuôn mặt u ám nở nụ cười, vui vẻ nói:
"Vậy chẳng lẽ, quỷ tướng công đột nhiên thích cô rồi?"
Thẩm Kim Loan dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn hồn phách mình tóc tai bù xù, không rõ mặt mũi.
Đại tỷ ơi, ta thế này, đến kẻ thù lớn nhất của ta còn không nhận ra, tỷ xem khắp người ta đi, có chỗ nào đáng để quỷ tướng công thích không.
Nàng thầm đảo mắt, vô tình liếc qua, chỉ thấy sắc mặt Cố Tích Triều đã vô cùng khó coi, ngón tay đặt trên chuôi đao, thậm chí còn âm trầm hơn cả hồn ma này.
Thẩm Kim Loan dời mắt, khẽ ho vài tiếng lại hỏi vợ Chu Trinh:
"Những quỷ cô nương đó đều nói, quỷ tướng công và cô có chút duyên phận, chúng ta mới đặc biệt tìm đến đây."
Vợ Chu Trinh cúi đầu, do dự rất lâu mới ngẩng đầu lên, kiên quyết nói:
"Các người là ân nhân của ta và Quý nhi… Được, ta nói cho các người biết."
"Khi phụ thân ta còn sống, khoảng mười mấy năm trước, ở ngoài quan ải vô tình đào được hài cốt của hắn đã lập cho hắn một ngôi mộ gió ở phía bắc Hào Sơn. Có lẽ, các người có thể tìm thấy hắn ở đó."
Nàng nhìn hai người rồi nhỏ giọng nói:
"Hắn đã chết hơn mười năm rồi, còn lâu hơn cả chúng ta, chấp niệm sâu nặng, là một người rất đáng thương…"
Ánh mắt Thẩm Kim Loan phức tạp, nhẹ giọng nói:
"Sao cô không nói sớm? Nói rồi, có lẽ cô đã không phải chịu ép gả cho quỷ tướng công."
Vợ Chu Trinh nhíu mày, hồn phách trong suốt khẽ rung động, ánh mắt tối sầm lại nhưng vẫn kiên định:
"Ta sợ người Kế Huyện biết được sẽ trăm phương ngàn kế phá hủy mộ gió của hắn, hại hắn không được siêu sinh. Trước khi mất phụ thân đã từng nói, quỷ tướng công không phải là ác quỷ, là một anh hùng, phụ thân không muốn ai quấy rầy hắn… Ta đã hứa với phụ thân, chết cũng không được nói, cả đời này của ta coi như đã làm được."
Không ngờ một huyện biên giới nhỏ bé như Kế Huyện lại có nữ tử giữ lời hứa đến mức không màng sống chết như vậy. Thẩm Kim Loan tâm thần rung động, nhìn nữ quỷ đang thao thao bất tuyệt, không khỏi hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!