Thẩm Kim Loan thực ra đã quên gần hết những ký ức trước khi chết.
Có lẽ khoảng thời gian bị giam cầm trong quan tài quá dài, nàng gần như đã lãng quên. Nhưng nguyên nhân cái chết quá giống nhau của vợ Chu Trinh lại đánh thức những ký ức mà nàng cố tình chôn giấu.
Nàng nhớ lại, trước khi chết, nàng đã nhận được một cành đào xuân sơn do Cố đại tướng quân ở tận Bắc Cương sai người mang đến.
Thời gian đó, hoàng thành tuyết rơi liên miên mấy ngày liền. Nàng bị Nguyên Hoằng giam cầm ở Vĩnh Lạc Cung, bệnh nặng không xuống giường được, một mình nằm trong hậu điện tối tăm.
Nhìn thấy cành đào từ xa xôi đưa đến, người bệnh tật ủ rũ như nàng hiếm khi thấy tinh thần phấn chấn, không biết là vì đây là cành đào xuân sơn mà nàng thích nhất khi còn nhỏ hay là vì biết Cố Tích Triều chưa chết ở Bắc Cương.
Tuy nhiên, bát thuốc theo sau đó đã đập tan mọi suy nghĩ miên man của nàng.
Chưa kể, sau khi chết hồn phách nàng còn bị giam trong quan tài, lâu ngày không được giải thoát.
Chỉ cần nghĩ đến cảm giác ngột ngạt vô cùng đó, trong lòng nàng lại dâng lên nỗi kinh hoàng và phẫn hận sâu sắc, một bụng oán niệm xông thẳng lên đầu, lớp giấy trên người "rào rào" rung lên.
Tuy nhiên, vừa nói ra, nàng đã hối hận. Nhỡ đâu, Mạnh Như cô nương mà nàng mượn danh không bị hạ độc chết, đã bị Cố Tích Triều khám nghiệm tử thi ở nghĩa trang rồi, vậy chẳng phải nàng đã lộ tẩy hết rồi sao?
Thẩm Kim Loan chột dạ liếc nhìn.
Trong khóe mắt, ánh mắt Cố Tích Triều không còn vẻ sắc bén thường ngày, thậm chí dường như có chút ngơ ngác khác thường. Nửa khuôn mặt hoàn toàn chìm trong bóng tối như bị nhốt trong một cái lồng sâu không thấy đáy.
Vừa nãy có một khoảnh khắc, nàng thực sự muốn hỏi hắn:
Cố Tích Triều, vì sao ngươi hạ độc giết ta?
Vì sao khi hạ độc giết nàng còn muốn giết người đoạt tim, gửi đến cành đào xuân sơn mà nàng thích nhất khi còn nhỏ.
Ý nghĩa của cành đào xuân sơn, trời biết đất biết, chỉ có hai người họ biết.
Nhưng Thẩm Kim Loan cuối cùng vẫn nhịn được.
Cố Tích Triều muốn giết nàng còn cần lý do gì sao?
Ánh lửa của bật lửa yếu dần, mơ hồ thấy đôi môi mỏng của Cố Tích Triều hơi tái xanh, khẽ run rẩy.
Dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Hiếm khi thấy Cố Tích Triều có vẻ khó xử như vậy, trong lòng Thẩm Kim Loan bỗng thấy thoải mái lạ thường, chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua chuyện này rồi phất tay áo, hỏi quỷ hồn trong bát:
"Là ai hạ độc giết cô?"
Hồn phách của vợ Chu Trinh lại không trả lời, chỉ u uất thở dài.
Không cần đoán, cũng biết hung thủ là ai.
Vừa nghe thấy câu nói của quỷ hồn, Chu Trinh sợ đến vãi cả mật, chỉ cố gắng chui vào khe hở dưới giường.
Dù hắn trốn ở đâu, những tiếng thở dài u oán này, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nhưng lại vang vọng bên tai hắn, không chỗ nào không lọt tới.
Câu nói này dường như đưa hắn trở về một tháng trước, cái ngày mà hắn tự tay hạ độc the etuwr kết tóc của mình.
…
Năm nay, Bắc Cương tuyết lớn, bảy ngày bảy đêm mới ngừng. Tuyết dày năm thước, sông băng đóng, vận chuyển lương thực gặp nhiều trở ngại, sương giá hại lúa mì, ba châu mười mấy huyện ở Bắc Cương có hàng trăm người chết vì đói rét mỗi ngày.
Vốn chỉ là một ngày bình thường. Trời lạnh giá, Chu Trinh đã đói mấy ngày liền đội gió tuyết ra đồng đào chút rễ cây, cho cả nhà già trẻ ốm yếu ăn cầm hơi.
Lề mề mãi một canh giờ vẫn chưa ra khỏi cửa thì tộc trưởng chưa từng đến nhà lại đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!