Thẩm Kim Loan ngẩn ngơ một thoáng.
Khi Cố Tích Triều thắp hương, cử chỉ đoan trang, còn có chút dáng vẻ quý công tử thời trẻ.
Trong ký ức, đôi bàn tay trắng như ngọc quanh năm cầm đao, chai sạn đầy ngón tay, gân xanh nổi rõ, nhìn lên nữa giáp tay thô ráp cũ kỹ, vết đao vẫn còn, trải qua trăm trận chiến.
Thẩm Kim Loan nhíu chặt mày, hất đầu sang một bên không nhìn hương khói thơm ngào ngạt trên bàn thờ. Nhưng không chịu nổi làn khói kia cứ như tìm được đường mà chui vào hồn phách nàng.
Nàng khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm:
"Không có công thì không nhận lộc. Hương khói của Cố tướng quân, ta không dám nhận."
Khéo lại là bữa cơm cuối cùng.
Người đàn ông không nói gì, gương mặt vô cảm trong làn khói càng thêm khó đoán.
Nhân lúc hắn không chú ý, Thẩm Kim Loan lại lén hít một hơi hương thơm, mím môi lén quay đầu đi, "phì phì" hai tiếng.
Nàng không muốn ăn hương khói của Cố Tích Triều đâu.
Ánh mắt Cố Tích Triều khẽ động, một tay chắp sau lưng, ngón tay cái khẽ v**t v* thản nhiên nói:
"Ăn không đủ no, làm sao có sức lực tìm người?"
Thẩm Kim Loan ngẩn ra, do dự hỏi lại:
"Ngươi… ngươi đồng ý rồi sao?"
"Ăn no rồi thì lên đường thôi." Giọng Cố Tích Triều lại thấp đi vài phần, chiếc áo choàng đen tuyền trên người hắn khẽ tung lên.
Thẩm Kim Loan không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân hình nhân giấy nhẹ bẫng.
Hắn bọc hình nhân giấy từ trên ghế thái sư lại, nhẹ nhàng nhấc lên, cách lớp áo choàng ôm nàng vào khuỷu tay phải.
"Cái… cái… cái gì thế này…" Thẩm Kim Loan sợ hãi lắp bắp, phản kháng nói, "Cố tướng quân, ta thật ra tự đi được."
Người đàn ông chân dài bước rộng, cụp mắt xuống liếc nhìn hình nhân giấy, cười như không cười:
"Cô đi chậm quá."
Huống chi hình nhân giấy này không thể đi được, nhiều nhất chỉ có thể coi là bò. Thẩm Kim Loan nghẹn một bụng khí, lớp giấy trên người phập phồng chỉ có thể mặc kệ hắn.
Triệu Tiện nấp sau tấm rèm lo lắng nhìn một người một quỷ, thỉnh thoảng dụi mắt còn tưởng mình nhìn nhầm.
Vốn tưởng rằng lần này hình nhân giấy lại gặp nạn rồi, bị ném vào lửa như lần trước vẫn còn nhẹ.
Ai ngờ vị Cố tướng quân trước đây không tin quỷ thần lại mang theo hình nhân giấy, cử chỉ cẩn thận vô cùng, dịu dàng hết mực, đặc biệt là đoạn cẳng tay kia căng chặt, gân xanh nổi lên dường như đang khẽ run rẩy.
Không ngờ cái cô hồn suýt chút nữa mất mạng này lại có thể khiến đại tướng quân quan tâm đến vậy.
Thật là quỷ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Triệu Tiện vuốt vuốt chòm râu thưa thớt dưới cằm, lại nhìn về phía hương khói đang nghi ngút một cách kỳ lạ trên bàn thờ, vẻ mặt trầm tư.
…
"Thành Bắc Chu gia đời đời làm nông, đời này thế hệ thưa thớt, chỉ còn lại một mình Chu Trinh là tráng niên, nhà ở một thôn nhỏ tận cùng phía bắc Kế Huyện, nghèo khó túng quẫn, bữa no bữa đói."
"Từ khi thê tử Chu Trinh sau khi chết bị hưu, gả cho quỷ tướng công, Chu gia liền xảy ra nhiều chuyện quái dị…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!