Sau khi tán gẫu vài câu với Lý Hồng, Thẩm Khanh leo lên lầu hai. Chưa kịp bước vào phòng đồ chơi của hai bé con thì đã nghe bên trong có tiếng động. Là giọng người lớn.
Là người họ Chân?
Thẩm Khanh nghe thấy Chân Vịnh đang nói trong đó: "Nhóc con, con có thích xem hoạt hình không?"
Đáp lại là tiếng của Áo Áo: "Hoạt hinh là cái gì vậy ạ?"
Giọng nhỏ mềm mềm, non nớt cực kỳ, Thẩm Khanh không cần nhìn cũng tưởng tượng ra được dáng vẻ Áo Áo nghiêng đầu ngơ ngác hỏi, dễ thương không chịu nổi.
Trong phòng, Áo Áo đang ngồi chơi một bộ đồ chơi xếp hình nam châm trên tấm thảm lông mềm mịn.
Tấm thảm đó là do Thẩm Khanh lục được hôm qua ở kho đồ trẻ con. Giờ cái mông bé xíu của Áo Áo chìm luôn vào thảm, một chân co lại, chân còn lại duỗi thẳng, nửa nằm nửa bò mà chăm chú chơi đồ.
Bộ đồ chơi này là quà của chú Chân mới đưa cho.
Trong đống đồ chơi trước giờ chưa từng có món này, Áo Áo tò mò nên vừa mở là chơi luôn.
Ban đầu Chân Vịnh còn định hướng dẫn hay giảng giải cho nhóc cách chơi.
Nhưng vừa thấy nhóc con không cần ai dạy, cứ đổ ra là tự chơi được luôn, nên thôi, hắn ngồi kế bên vừa ngắm vừa bắt chuyện.
Cách đó không xa, Đoạt Đoạt đang nằm bò trên ghế sô pha nhỏ, cặm cụi viết vẽ gì đó.
Cố thiếu lạnh lùng quá trời, cái mặt còn phúng phính mà đã trưng ra vẻ nghiêm túc, nhìn loáng thoáng thấy giống hệt bản sao của Cổ tổng.
Làm Chân Vịnh vừa thấy thân quen, vừa không dám tới gần.
Cơ mà, đoán không ra trong đầu cậu nhóc sáu tuổi đang nghĩ gì. So với Đoạt thiếu gia thì rõ ràng Áo thiếu gia dễ gần hơn nhiều.
Dù Áo thiếu đang mê chơi đến mức chẳng mấy khi để ý mình đang nói gì.
Nhưng... cái dáng nhỏ xíu ấy ngồi trên thảm lông thật sự quá đáng yêu rồi, người lớn ngồi cạnh nhìn thôi cũng thấy tim mềm nhũn.
Hơn nữa nhóc này còn siêu thông minh!
Bảo sao dạo gần đây thái độ của Cổ tổng thay đổi luôn.
Trẻ con đúng là liều thuốc giải độc cho cuộc sống!
Đặc biệt là kiểu vừa ngoan ngoãn, biết tự chơi, không nhõng nhẽo, lại còn đáng yêu chết người như hai cục bông này!
Trước đây sao mình lại không phát hiện hai tiểu thiếu gia này dễ thương thế chứ?
Hôm nay Chân Vịnh vốn là tranh thủ cắm thêm một chân vào cuộc họp, chủ yếu là để có lý do tiếp cận bọn nhỏ.
Giữa buổi họp, hắn lại giả bộ đi vệ sinh, chuồn ra ngoài tìm đến phòng đồ chơi.
Biệt thự to đùng thế này, phải hỏi mấy cô giúp việc mới biết được bọn nhỏ đang chơi ở đâu.
Vừa bước vào, hắn bị hai đứa nhỏ yên tĩnh đến lạ làm sững người.
Cứ tưởng chắc chắn trong phòng phải có người lớn nên bọn nhỏ mới ngoan thế.
Ai ngờ chẳng có ai.
Hiện giờ Chân Vịnh đang ngồi thụp một bên, vừa ngắm Áo Áo chơi xếp hình vừa tám chuyện.
"Hoạt hình là... bình thường cậu dâu có cho hai đứa xem hoạt hình không?" Chân Vịnh chuyển sang hỏi chuyện nghiêm trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!