Những người đến họp nghe quản gia nói Cố tổng hiện đang dùng bữa sáng trong phòng khách, ai nấy đều không hẹn mà cùng cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay. Không nhìn nhầm, đúng là tám giờ tám phút sáng.
Giờ họp do Cố tổng ấn định là tám rưỡi. Vì thời gian khá sớm, nên những người đến gặp anh thường sẽ không đến quá sớm như các thời điểm khác.
Nhưng cho dù vậy, vào giờ này, Cố tổng vẫn luôn có mặt ở văn phòng, bắt đầu làm việc rồi.
Thế nên nghe nói hôm nay Cố tổng còn đang ăn sáng dưới lầu, thật sự khiến người ta bất ngờ.
Mọi người bước vào tiền sảnh, cửa lớn của biệt thự đóng lại. Vừa vào cửa, liền nghe thấy từ phòng khách truyền ra tiếng nói chuyện của trẻ con...
Giọng trẻ con vốn trong trẻo cao vút, rất dễ nhận ra. Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, thì ra Cố tổng đang ăn sáng cùng tiểu thiếu gia.
Có con cái rồi đúng là khác hẳn.
Một Cố tổng xưa nay sắt đá, bao năm qua luôn độc lai độc vãng, nay lại chịu xuống lầu ăn sáng cùng con trẻ trước mặt mọi người!
Dù chưa tới giờ làm việc, nhưng bầu không khí vẫn có phần nhẹ nhàng hơn.
Đã biết Cố tổng không ở trên lầu, mọi người cũng theo lễ nghi nên sẽ qua đó chào hỏi trước.
Chân Vịnh là người đi đầu.
Hôm qua sau khi nghe trợ lý Lý Hồng nói chuyện, biết được tiểu thiếu gia chính là "mật mã chinh phục" Cố tổng, hắn ta về nhà liền bắt đầu tìm hiểu đủ mọi cách để thân thiết với trẻ con, bao gồm cả việc mua loạt sách như "100 cách để hòa hợp với trẻ nhỏ", "Mẹo nuôi trẻ dưới 5 tuổi"...
Giờ đây Cố tổng đang ở ngay dưới lầu, Chân Vịnh nóng lòng muốn thể hiện kỹ năng dỗ trẻ, may ra lọt vào mắt xanh Cố tổng!
Càng nghĩ càng hưng phấn, bước chân hắn cũng nhanh hơn.
Vừa bước vào phòng khách, ánh mắt đầu tiên liền rơi vào bóng dáng cao gầy của một người đàn ông mặc sơ mi trắng...
Chân Vịnh lập tức nhận ra đây chính là sơ mi của Cố tổng, riêng một chiếc đã có giá hơn năm vạn tệ, lại là thương hiệu rất cá tính, ngoài Cố tổng ra hắn ta chưa từng thấy ai khác mặc.
Dù Cố tổng cũng ít khi mặc kiểu hàng hiệu thời thượng này, nhưng Chân Vịnh thật sự từng thấy anh mặc chiếc này!
Thế là hắn ta lập tức bước nhanh đến gần bàn, xoay người đối diện với người mặc sơ mi trắng, nở nụ cười niềm nở:
"Chào buổi sáng, Cố..."
Chữ "Cố tổng" chưa kịp thoát miệng.
Nụ cười đông cứng lại trên môi.
Giọng nói cũng nghẹn lại.
Người mặc chiếc sơ mi trắng ấy... sao lại là Thẩm Khanh???
Người trẻ tuổi ngồi ở mé ngoài của bàn ăn, cổ dài và thẳng, lưng thẳng tắp, bóng lưng gầy gò mà khí chất xuất chúng.
Nhìn từ phía sau, nếu không thấy mặt, thật sự rất dễ nhầm lẫn với Cố tổng.
Nhưng nhìn kỹ thì... cổ áo sơ mi trắng hơi dựng lên, dù đã cài đến chiếc cúc thứ hai, vẫn lộ rõ chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh rõ ràng của Thẩm Khanh.
Cổ mảnh, xương vai thanh.
Phần vai áo trễ xuống, cả chiếc sơ mi khoác lên người cậu trông rõ ràng là quá rộng.
Rộng hơn hẳn một size.
Chiếc sơ mi này, Thẩm Khanh mặc rộng quá rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!