"Anh…"Đối mặt với việc Cố Hoài Ngộ bất ngờ đứng dậy, Thẩm Khanh theo phản xạ định nói gì đó, nhưng Cố Hoài Ngộ lại điềm nhiên nhắc mình là phải thay đồ. Vậy nên cậu lập tức "ồ ồ ồ" rồi… chuồn thẳng ra ngoài.
… Ra khỏi phòng mà đi lùi. Gần như tay chân loạn xạ, kiểu nhún nhảy như múa rối.
Trước khi đi, cậu còn liếc một cái, Cố tổng tuy gầy gò mảnh khảnh, nhưng vóc dáng lại cao ráo cực kỳ. Sau đó nhanh như chớp biến mất khỏi tầm mắt người kia.
Cố Hoài Ngộ: "…"
Thẩm Khanh ngoài cửa: ".…"
Bắt đầu đi đi lại lại, bồn chồn rõ rệt.
Chết rồi, chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Nào giờ có ai nói với cậu là Cố Hoài Ngộ có thể đứng lên đâu!
… Hay là cậu xuyên nhầm truyện rồi?
Thẩm Khanh trợn tròn mắt, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Không đúng không đúng… Nói đi cũng phải nói lại, ông lớn hình như từng nhắc là mình chỉ cần ngồi xe lăn chứ không phải không đứng dậy nổi… Có lẽ chỉ là bình thường yếu quá nên phải nhờ xe lăn hỗ trợ thôi…
Ông bà cậu trước khi mất cũng ở trong tình trạng kiểu đó.
Vậy tức là… không phải xuyên nhầm truyện, mà là cậu chưa cập nhật đủ cài đặt nhân vật của Cố tổng.
Nhưng vừa nghĩ tới đây, Thẩm Khanh liền ôm ngực.
Tim lại bắt đầu nghèn nghẹn.
Ngày xưa ông bà cậu bệnh nặng, cơ thể suy kiệt, không còn chút sức lực nào mới phải ngồi xe lăn.
Nghĩa là… Cố Tổng cũng đang trong tình trạng nguy cấp sao?
Nhưng mà Cô tổng nhìn vẫn còn trẻ mà!
Người già mà tổn thương cơ thể thì gần như không hồi phục được, chứ người trẻ vốn đầy sức sống, đâu đến mức nghiêm trọng vậy chứ?
Trừ khi là bị thương tổn không thể phục hồi… Nhưng mà nhìn Cố Hoài Ngộ lại không giống kiểu bệnh nặng đến vậy.
Trước đây khi đi chăm bệnh ở viện, Thẩm Khanh cũng từng thấy nhiều bệnh nhân trẻ nặng, không nhúc nhích nổi là chuyện bình thường, nhưng kiểu như Cố tổng, bệnh mà vẫn cố đi làm, thậm chí còn trâu bò hơn cả người bình thường…
Thực sự không tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ ý chí anh ấy mạnh đến mức vượt ngoài giới hạn con người?
Hay là… anh ấy không biết đau?
Vậy tức là Cố tổng anh…
Đang nghĩ ngợi miên man, thì bên trong, Cố Hoài Ngộ đã lấy xong đồ, ngồi xe lăn chuẩn bị đi tắm.
Đi ngang qua hành lang, người kia hơi khựng lại, liếc nhìn Thẩm Khanh một cái, cả hai trầm mặc nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Phòng tắm là loại cửa đôi, anh vào rồi tự đóng cửa một cách thuần thục.
Lúc này Thẩm Khanh mới kịp phản ứng, ông lớ là vào phòng tắm để thay đồ, chứ không phải thay ngay trong phòng thay đồ.
Thế thì ban nãy đuổi cậu ra gấp như vậy làm gì?
… Lẽ nào là ngại?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!