Chương 47: (Vô Đề)

Thẩm Khanh quay trở lại phòng ngủ trước.

Rèm cửa vẫn mở toang như cũ. Cũng không hổ là phòng ngủ chính của cả căn biệt thự, cửa sổ sát sàn gần như 270 độ, chỉ cần liếc mắt là có thể thu trọn ánh sao và đèn đêm ngoài kia vào tầm mắt.

Ban ngày, nơi này đã rực rỡ ánh dương, khiến người ta vui vẻ.

Tối đến, cảnh sắc bên ngoài càng khiến Thẩm Khanh ngẩn ngơ vì quá đẹp.

Nhưng nhớ tới lời ông lớn nói rằng có chuẩn bị gì đó cho mình, cậu vẫn bật đèn lớn trong phòng.

Phòng ngủ của Cố Hoài Ngộ bày trí cực kỳ tối giản. Dù chỉ nhìn thoáng qua cũng biết nội thất đều rất có gu, nhưng tất cả đều là những món cơ bản cần thiết, tuyệt không dư thừa.

Cộng thêm diện tích rộng lớn, nên càng thấy thoáng đãng.

Sau khi bật đèn, Thẩm Khanh quét mắt khắp lượt, chẳng thấy gì đặc biệt.

Cố Hoài Ngộ chỉ bảo cậu tự mình đến tìm, nhưng lại không nói cụ thể là thứ gì, khiến việc tìm kiếm càng thêm khó khăn.

Chẳng lẽ ở trong tủ quần áo?

Thẩm Khanh tùy tiện mở cánh tủ gần bên, lại bất ngờ phát hiện bên trong trống trơn, đừng nói là quà tặng, đến cả vật dụng cơ bản cũng không có!

Lại tò mò mở thêm cánh tủ khác, bên trong ngoài hai chiếc khăn tắm gấp gọn thì cũng chẳng có gì hơn.

Không nói quá chứ, trừ bộ trà đã từng được Cố Hoài Ngộ sử dụng, nơi này không hề mang dấu vết của người từng sống.

Vậy ra trước kia ông lớn thật sự luôn ở bệnh viện?

Thẩm Khanh lại bước tới gian trong.

Vừa vào cửa nhìn về bên trái, trong phòng thay đồ có treo vài bộ đồ của Cố tổng.

Thẩm Khanh bước thẳng vào phòng thay đồ.

Trước kia cậu cũng từng đến đây, nhưng chưa đi sâu vào trong, giờ mới phát hiện thì ra phòng thay đồ này là một căn phòng riêng biệt!

???

Nói phòng ngủ chính này được cải tạo thành một "mật thất thoát hiểm" cũng không sai.

Ít nhất, đủ rộng để cậu cùng mấy đứa nhóc chơi trốn tìm trong này.

Nghĩ đến đây, cậu lại thấy có chút rục rịch.

Thẩm Khanh cố gắng thu lại tâm tư, tiếp tục quan sát căn phòng thay đồ.

Tủ quần áo ở gian ngoài chỉ sử dụng chưa đến một nửa, treo chủ yếu là đồ ngủ và quần áo mặc nhà đơn giản, thậm chí có cả áo bệnh nhân của bệnh viện nào đó...

Được rồi, toàn là đồ của ông lớn.

Nửa còn lại để trống, Thẩm Khanh cũng không chắc có phải là Cố Hoài Ngộ cố tình để dành cho mình hay không.

Nhưng nghĩ lại, với một người tỉ mỉ như anh ấy, nếu cậu chuẩn bị dọn lên ở, đối phương để sẵn chỗ cho cậu dùng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Dù rằng Thẩm Khanh hiện tại chưa có ý định sử dụng.

Cậu tuyệt đối sẽ không đem đống quần áo của nguyên chủ dọn lên.

Dù gì cả đời này cậu cũng sẽ không mặc tới!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!