Chương 46: (Vô Đề)

Ánh mắt của Cố Hoài Ngộ khẽ nhắm hờ, tiếp tục day sống mũi, giọng điệu không thể hiện cảm xúc gì: "Cô ấy nói với em lúc nào?"

Thẩm Khanh: "Tối nay, lúc ăn tối, chị ấy nhắn WeChat cho em."

Cố Hoài Ngộ: "…"

Nói xong, không biết có phải ảo giác không, Thẩm Khanh bỗng cảm thấy khí áp quanh người Cố tổng như tụt xuống một bậc.

Động tác day sống mũi của vị lão đại này tuy có vẻ quyến rũ, nhưng kết hợp với gương mặt tái nhợt và đường nét nghiêng có chút lạnh lùng, lại tạo cảm giác vừa ốm yếu vừa nguy hiểm.

Ốm yếu kiểu "bệnh kiều", mà còn cáu gắt.

Cố Hoài Ngộ đột nhiên gật đầu, hít sâu một hơi: "Được lắm, xem ra mấy chuyện giao cho cô ấy đều đã xong, rảnh đến mức có thời gian tám chuyện."

Thẩm Khanh: "…"

Thực ra thì… đúng là chị Liêm có tám chuyện với mình thật. Một trong những chủ đề chính là than phiền Cố tổng nghiêm khắc, tính tình thất thường, hay trở mặt. Tự nhiên bắt cô ấy đi công tác, còn phải bay đêm gấp gáp…

Không muốn để chị Liêm  một người lao động chăm chỉ bị hiểu nhầm là lười biếng, Thẩm Khanh vội vàng giải thích:

"Là chị Liêm tranh thủ lúc ăn tối mới nhắn tin cho e., chị ấy không rảnh rỗi gì đâu!"

Nghe vậy, động tác của Cố Hoài Ngộ lại khựng lại:

"Ý em là… cô ấy đã rất bận rồi, mà còn ráng dành thời gian để nói với em rằng tôi không ăn bánh kem?"

Thẩm Khanh: "Chuyện ăn bánh chỉ là tiện miệng nói ra thôi mà…"

Mà khoan… sao nói qua nói lại lại quay về chuyện cái bánh rồi?

Thế nhưng Cố Hoài Ngộ lại gật đầu cái nữa, khiến câu chuyện rẽ sang hướng khác.

Cố tổng nói: "Được rồi, tôi hiểu, là cô ấy bận như vậy mà vẫn muốn tám chuyện với em?."

Thẩm Khanh: "……?"

Cảm giác càng lúc càng sai sai rồi!

Thẩm Khanh quyết định né chủ đề về chị Liêm, cố lôi câu chuyện về cái bánh:

"Cái bánh đó ngon lắm… không phải, ý em là, hôm nay anh lại không ăn gì sao?"

Cố Hoài Ngộ: "Tôi không…"

Lời còn chưa dứt, Thẩm Khanh theo phản xạ nghiêng đầu nhìn về phía anh, chuẩn bị sẵn tinh thần nghe câu "Tôi không ăn đồ ngọt".

Không ngờ Cố Hoài Ngộ lại đổi giọng:

"Tôi không phải loại bánh nào cũng ăn."

Thẩm Khanh: "……?"

Ra là anh chỉ ăn bánh cà rốt?

Cậu ngơ ngác nhìn trân trân Cố tổng.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Cố Hoài Ngộ bỗng "bụp" một tiếng đóng tập hồ sơ trước mặt lại, nói: "Đi, về phòng."

Thẩm Khanh: "Hả? Về phòng làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!