Sau khi cuộc họp chính thức bắt đầu ở lầu trên, trong sảnh nhỏ chỉ còn lại Thẩm Khanh và hai tiểu bảo bảo. Thẩm Khanh sai Áo Áo tiếp tục dắt đám người máy lớn ra ngoài tắm nắng, rồi nghiêng đầu sang dò hỏi Đoạt Đoạt về việc Áo Áo không muốn đến nhà trẻ.
Đoạt Đoạt nói rất ít, chỉ nói rằng Áo Áo từng đến nhà trẻ rồi, nhưng không hòa thuận với mấy đứa trẻ khác ở đó. Sau đó, Áo Áo không muốn đi nữa.
Khi còn nhỏ, vì cha mất sớm, lại theo mẹ lang bạt đó đây, Cố Đoạt cũng chẳng được đi học mấy buổi nhà trẻ đàng hoàng.
Đứa nhỏ ấy lại còn quá nhỏ, căn bản không hiểu rõ lợi ích và tác hại của việc đến nhà trẻ đối với trẻ nhỏ.
Bé chỉ biết rằng em trai không muốn đi, vậy thì không đi nữa.
Dù sao thì bé cũng có thể dạy em kiến thức.
Huống hồ theo kinh nghiệm của bản thân, bé cảm thấy nhà trẻ chẳng khác nào đang lãng phí thời gian, những gì ở đó dạy đều quá đơn giản, thô sơ.
Cho nên Áo Áo không muốn đi, bé làm anh trai cũng không miễn cưỡng, thậm chí còn chẳng cho rằng có gì không ổn.
Nhưng thân là người lớn trong nhà, Thẩm Khanh lại có nhiều điều cần cân nhắc.
Điều đầu tiên là, nếu không đến nhà trẻ, liệu có ảnh hưởng gì đến tính cách và sự trưởng thành của Áo Áo không?
Trước hết, Áo Áo không phải là đứa trẻ hướng nội, không chỉ có thể hòa hợp với người lớn, mà còn chơi rất thân với những đứa trẻ cùng lứa.
Ví như lần đi công viên giải trí, gặp một bạn nhỏ tám tuổi họ Mã, Áo Áo liền lập tức chơi rất thân.
Vậy thì rốt cuộc tại sao ở nhà trẻ lại không thể hòa thuận với mấy đứa nhỏ kia, chuyện này cần phải lưu tâm.
Thêm vào đó, nhờ Đoạt Đoạt nhắc nhở, Thẩm Khanh mới để ý: Đoạt Đoạt vẫn còn có những người bạn như Tiểu Vĩ Minh để thỉnh thoảng gọi điện, nhưng bên phía Áo Áo thì dường như chẳng có ai.
Tất nhiên, một đứa bé ba tuổi rưỡi không có bạn gọi điện cũng chẳng có gì lạ, nhưng suốt ngày ở trong biệt thự, vốn đã rất ít tiếp xúc với trẻ nhỏ khác, nếu lại không đến nhà trẻ nữa, không biết về sau tính tình có trở nên cô độc hay không.
Trong nguyên tác, phản diện tương lai kiểu Long Áo Thiênchính là rất cô độc.
Thể hiện cụ thể là tự tôn đến mức cực đoan, chẳng coi ai ra gì. Ngoại trừ anh trai ra thì ai cũng mặc kệ, còn rất bạo liệt cố chấp.
Ừmmmm.
Suy trước tính sau, Thẩm Khanh cảm thấy việc này vẫn nên bàn bạc với ông lớn một chút.
Chỉ tiếc là hôm nay Cố tổng bận rộn cả ngày, chị Liêm và mấy người kia mãi đến chiều mới rời đi, sau đó lại nghe nói Cố tổng đang họp trực tuyến xuyên quốc gia.
Chuyện nhập học của tiểu bảo cũng không phải ngày một ngày hai có thể quyết định được, Thẩm Khanh cũng không vội.
Sau khi hỏi thăm lịch trình của Cố tổng, cậu quay lại phòng cũ của mình, bắt đầu sắp xếp lại vật dụng trong phòng.
Ừm, tuy cậu đã đồng ý với Đoạt Đoạt sẽ sang ngủ cùng cậu út của bea, nhưng có bao giờ nói rằng sinh hoạt hằng ngày cũng phải gói gọn trong phòng ngủ của ông lớn đâu…
Ha ha, cậu quyết định biến căn phòng cũ thành nhà kho kiêm phòng chơi game, từ nay về sau khi không ngủ sẽ vào đây chơi.
Và để công bằng, khiến bé cưng tâm lý cân bằng, Thẩm Khanh còn đặc biệt mở thêm một gian phòng, làm phòng trò chơi riêng cho bọn nhỏ.
Trong nhận thức của cậu về quá khứ của mình, phòng trò chơi dành riêng cho trẻ con vốn không tồn tại.
… Vẫn là do nghèo khó mà ra.
Trước đây có một mái nhà che mưa che nắng là may lắm rồi, đâu có từng chứng kiến cuộc sống của nhà giàu, tất nhiên chẳng thể tưởng tượng nổi rằng trẻ nhỏ cũng có thể có một không gian chơi riêng cho mình!
Là vừa rồi lúc tán gẫu với chị Liêm, đối phương thắc mắc vì sao Áo Áo không để đám người máy phơi nắng trong phòng trò chơi, lại phải dắt ra ngoài, Thẩm Khanh mới bừng tỉnh đại ngộ, ghi nhớ lại, cảm thấy việc lập phòng trò chơi cho hai tiểu bảo là rất cần thiết.
Cậu chính là kiểu người mê chơi, hơn nữa còn là dân chuyển nghiệp từ 996 sang làm cá mặn chính hiệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!