Thẩm Khanh ngơ ngác: "Em trai? Em trai nào cơ?"
"......"
Ánh mắt chạm nhau với ông lớn, Thẩm Khanh bỗng ngộ ra: "À, ý anh là Lưu Hy Lâm? ... Nhưng hắn ta đâu phải em trai em, bọn em debut cùng lúc mà."
Cố Hoài Ngộ: "......"
Mặt không cảm xúc, nhướng mày: "Vậy tôi nói sai rồi. Phải gọi là... em trai cún con của em mới đúng."
Thẩm Khanh: "..."
Ờ thì... cũng không lạ nếu ông lớn biết cả cái cụm từ "em trai cún con". Dù sao mấy bài ghép cặp mình với Lưu Hy Lâm trên mạng cũng do anh ấy ra tay dọn sạch.
Nhưng sao nghe giọng anh ấy là lạ?
Thẩm Khanh liếc mắt đầy nghi ngờ, không lẽ ông lớn tưởng mình... bị cắm sừng rồi?
Thôi kệ, dù sao hôm nay cậu cũng định lên giải thích chuyện này mà.
Thẩm Khanh lập tức tiến lên ôm đùi ông lớn... à không phải ôm, chỉ là đi đến ngồi xổm xuống, đấm bóp đùi giúp, miệng thì nói: "Em bị lôi vào chuyện này, hoàn toàn không biết Lưu Hy Lâm đang ghi hình, lại còn gọi em tới."
Cố Hoài Ngộ vẫn bất động, chỉ cúi đầu nhìn cậu: "Đã vậy thì em có thể bảo Điền Dực đuổi họ đi."
Thẩm Khanh như bừng tỉnh: "... Nghĩa là anh biết em đã bảo trợ lý Điền đừng ra mặt... Vậy thì chắc cũng không cần em giải thích hộ anh ấy nữa nhỉ?"
"... Thẩm Khanh."
Cố Hoài Ngộ nhẹ giọng gọi tên, ánh mắt sắc lạnh như đang nhìn xuyên qua tâm can.
Ngay khi bị gọi tên, Thẩm Khanh ngẩng đầu lên, đúng lúc ấy, Cố Hoài Ngộ vươn tay, bất ngờ bóp lấy vai cậu.
"Em đối xử với ai cũng nhiệt tình thế này à?"
Thẩm Khanh: "..."
Tay của anh trắng, gầy gò, xương nổi rõ.
Nhưng lực nắm lại chẳng nhẹ chút nào.
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Khanh cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Không rõ tại sao Cố Hoài Ngộ lại hỏi như vậy.
Sau khi nghĩ một hồi, Thẩm Khanh nói: "Không hẳn là quan tâm... Chỉ là chuyện đó là do em bảo trợ lý đừng ra mặt, em không muốn liên lụy đến anh ấy."
Cố Hoài Ngộ khẽ "ừ" một tiếng.
Nhưng tay vẫn chưa rời khỏi vai cậu.
Thẩm Khanh bỗng thấy mệt mỏi, đúng là lúc nào cũng nghĩ cho người khác đúng là tự tìm khổ, chẳng những kiệt sức mà còn dễ bị hiểu lầm.
Dù xuyên thư rồi thì phần lớn thời gian chỉ ăn chơi ngủ nghỉ, nhưng cái "linh hồn dân văn phòng" trong cậu vẫn không chịu nghỉ ngơi. Sống yên bình quá cũng khiến cậu thấy bất an, sợ hạnh phúc đến quá nhanh, bắt đầu nghĩ mình còn lỗi gì cần sửa không.
Thế nên, đôi khi cậu để tâm đến cách các "bé con nhà mình" nhìn mình.
Cũng sẽ để tâm đến cảm nhận của Cố Hoài Ngộ.
Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh thấy... mệt thiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!