Thẩm Khanh mở mắt ra lần nữa, trời bên ngoài đã tối đen.
Cậu xoa đầu ngồi dậy, vừa nhớ lại cái tình huống xấu hổ ban ngày, đầu lại nhức như búa bổ.
Khi đó, nhờ vào sức mạnh của ý chí và sự bối rối đến mức muốn chui xuống đất, cuối cùng cậu cũng thành công bò ra khỏi đùi của Cố tiên sinh.
Nhưng cũng bởi vì Cố Hoài Ngộ đã đưa tay đỡ cậu một chút, tay lại vừa đúng chạm vào sau gáy, nên phát hiện luôn vết thương trên đầu cậu.
Nhìn thấy máu dính trên đầu ngón tay, Cố Hoài Ngộ đã hiểu rõ mọi chuyện.
Sau đó, anh gọi hộ lý và bác sĩ tới. Vì thân thể đang nguy kịch, tầng ba biệt thự của Cố Hoài Ngộ vốn dĩ đã có đội ngũ y tế túc trực, thế là Thẩm Khanh được đưa đi băng bó, tiêm thuốc kháng viêm, còn được kiểm tra sức khỏe toàn diện. Rồi sau đó, cậu ngủ một giấc liền.
Lúc tỉnh lại thì đã ở trong căn phòng này.
Thẩm Khanh phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng rộng đến choáng ngợp, có lẽ phải cả trăm mét vuông, còn cái giường thì bự như sân khấu.
Cậu đoán đây là phòng riêng của nguyên chủ trong nhà họ Cố.
Vì ban ngày đã để ý, toàn bộ biệt thự nhà Cố Hoài Ngộ được trang trí theo phong cách trắng
- đen hiện đại.
Nhưng căn phòng này thì lại... toàn một màu hồng chóe.
Nơi cậu đang nhìn thấy, đâu đâu cũng là màu hồng.
Tường và một vài chi tiết nội thất thì vẫn giữ được sắc đen trắng đơn giản của biệt thự gốc, nhưng giấy dán tường thì toàn là hồng, các món đồ dùng trong phòng cũng hồng không kém.
Nói thật thì mỗi người có sở thích riêng, nguyên chủ thích màu hồng cũng không phải chuyện đáng phán xét.
Nhưng mà... với người không thích màu hồng thì, cái căn phòng này thực sự chói mắt hết biết.
Cái kiểu phối màu này...
Thẩm Khanh chỉ thấy thần kinh mình đau nhói.
Trước khi bất tỉnh, cậu còn mơ mộng biết đâu tỉnh lại là xuyên ngược về thế giới cũ.
Đúng rồi đấy, cậu thà quay về làm 996, mệt chết đói chết cũng được, chứ không muốn làm "vợ thay" cho một đại lão sắp chết, càng không muốn làm mụ dì ác độc của hai đứa nhóc phản diện tương lai.
Nhưng sau khi ngủ một giấc tỉnh táo lại, Thẩm Khanh chợt nhớ tới cảnh mình ngã từ trên cầu thang xuống, máu me đầy đầu, gần như là mất ý thức trong chớp mắt.
Nếu phải miêu tả thì, nó giống như cảm giác đầu nổ tung vậy, nói chung là chắc chắn không sống nổi.
Thế nên bây giờ vẫn còn được mở mắt nhìn đời, cậu thấy vậy là đã đủ may mắn rồi.
Nhưng mà... vừa mở mắt ra đã thấy một căn phòng toàn màu hồng nhức mắt thế này...
"A..."
Thẩm Khanh lại kêu lên một tiếng đầy đau khổ.
Tuy rằng còn sống, nhưng cái thế giới này cũng không dễ lăn xả gì đâu.
Cậu bắt đầu phải suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của mình.
Nói thật thì, một tỷ tệ di sản tuy rất hấp dẫn, nhưng cậu không hề muốn làm dì ghẻ độc ác của hai nhóc phản diện tương lai, nhất là khi nguyên chủ đã từng ngược đãi tụi nhỏ, mối thù này không nhỏ đâu.
Còn cái vụ "kết hôn thay vì yêu" thì... nguyên chủ có thể là chó l**m, chứ Thẩm Khanh thì không. Cậu không hề cảm thấy có gì vẻ vang khi hy sinh vì tình yêu cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!