Chương 28: (Vô Đề)

Thẩm Khanh cũng đứng đơ người trong giây lát, chủ yếu là vì chuyện đến nước này rồi, mà người bị mắng lại không phải mình thì hơi kỳ cục một chút.

Cậu lặng lẽ nhìn sang Cố Hoài Ngộ, lại thấy đối phương cũng đang nhìn mình. Ánh mắt hai người giao nhau trong chớp mắt, vậy mà không ai động đậy.

Rất nhanh sau đó, Cố Hoài Xương, tam tiểu thư nhà họ Cố đã lên tiếng, giọng đầy chỉ trích:

"Ba à, ba thấy chưa, con đã nói rồi mà. Cái tên Thẩm Khanh này không biết lễ nghĩa gì cả, nhìn xem, cái dáng ngồi đó là gì? Thấy trưởng bối mà không thèm chào hỏi một tiếng."

Nhưng chưa dứt lời, giọng trầm thấp lạnh nhạt của Cố Hoài Ngộ đã vang lên từ phía trong phòng:

"Có biết quy củ hay không, không đến lượt chị dạy."

Khác với giọng gay gắt của Cố Hoài Xương, giọng anh bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể phản bác, lại có một loại uy nghiêm không lộ rõ nhưng khiến người khác khó lòng cãi lại.

Vừa nói, anh lại liếc mắt sang Thẩm Khanh, ánh mắt như nhắc nhở: "Tay, bỏ xuống đi."

Thẩm Khanh: [Không á]

[Không phải chứ? Chỉ là khoác tay lên vai một cái thôi mà, cũng bị cho là không có quy củ sao?]

Thẩm Khanh cảm thấy bản thân bị mắng oan ức, trong lòng nghẹn một bụng khí chưa trút ra được.

Nhưng rất nhanh, cậu thấy rõ được trong mắt Cố Hoài Ngộ lộ ra chút bất đắc dĩ, còn có vài phần... trêu chọc?

Ánh mắt ấy như đang hỏi: ["Em tính cứ ôm mãi thế này thật à?"]

Thẩm Khanh: [Thôi vậy.]

Khoác gì mà khoác, cậu mới không muốn trước mặt ba mẹ chồng còn làm ra cái vẻ "hồ ly tinh câu dẫn".

Thế là cậu rút tay về, quay người đứng nghiêm túc, đứng song song bên Cố tổng, mặt lạnh như tiền.

Chẳng ai ngờ được ngay sau đó, tay bên cạnh liền bị người ta nắm lấy.

Đầu ngón tay của Cố Hoài Ngộ rất lạnh, lại còn siết siết mấy lần, rõ ràng là đang an ủi cậu.

Đồng thời, anh lại nhìn sang phía cửa, giọng lạnh đi vài phần, nói với Cố Hoài Xương:

"Người của tôi, không cần chị phải đến định quy củ."

"Còn nữa, đứng trước cửa người ta nghe lén, vào phòng không gõ cửa, đây mà là người có quy củ à?"

Cố Hoài Xương: "..."

Hay đấy, lão Lục giờ nói chuyện thẳng đến mức nói móc cả cha mình luôn rồi.

Quả nhiên, ông lão Cố Vũ An nổi giận, gậy trong tay đập mạnh xuống sàn, giận dữ nói: "Cố Hoài Ngộ! Con đừng có ở đây nói móc nói xiên! Ta đây một thân già lọm khọm còn phải đích thân tới thăm con, vậy mà con xem con đang làm gì đấy? Giữa ban ngày ban mặt, làm ra cái chuyện đó, đây là quy củ con lập nên?"

Cố Hoài Ngộ chỉ nhàn nhạt đáp: "Vậy thì đừng nhìn."

Bên kia, hai người nhà họ Cố nghẹn họng. Không phải vì bị cãi mà vì bị cãi kiểu không thể nào cãi lại được.

Ông cụ Cố "hừ" một tiếng, cười lạnh:

"Hay lắm, giỏi lắm, Cố tổng bây giờ đúng là không ai mời nổi nữa rồi. Ngày lễ tết không về nhà, đến ba mình mà cũng không buồn gặp. Nếu ta không đích thân tới đây, chắc con quên luôn họ Cố viết thế nào rồi nhỉ?"

Cố Hoài Ngộ nghe vậy, ánh mắt chẳng chút gợn sóng.

Khuôn mặt anh bình tĩnh đến lạnh lùng, khiến người ta không biết rốt cuộc anh có nghe thấy hay không, có bị chạm đến tự ái hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!