["Thật ra ai chơi với ai cũng không quan trọng đâu nhỉ" ], trong lòng Thẩm Khanh nghĩ vậy.
Dù gì thì cậu cũng là người bày đủ cách để dụ Đoạt Đoạt và Áo Áo ra ngoài chơi, chẳng qua cũng vì sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của hai đứa nhỏ mà thôi.
Nhưng khoan đã, một chi tiết khiến cậu khựng lại. Sao đại lão lại biết mấy chuyện nhỏ nhặt kiểu này?
Chẳng lẽ... nhà đã lắp camera rồi?!
Ở đâu chứ?
Không được, lát nữa cậu nhất định phải xuống nhà kiểm tra một vòng.
Nhưng nghĩ đến đây, Thẩm Khanh thấy mình cũng nên tranh thủ "báo cáo công tác" với ông lớn một chút.
"Đã nói vậy, chắc anh cũng biết Đoạt Đoạt và Áo Áo là hai đứa rất mê học rồi ha?"
"Ừ." Cố Hoài Ngộ đáp một tiếng, sau đó hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì" Thẩm Khanh vội nói: "chỉ là hai đứa mê học quá, mê đến mức bỏ luôn cả ngủ trưa hôm nay sau khi học thêm xong, em chỉ sợ như vậy không tốt cho sự phát triển thể chất, lỡ sau này không cao nổi thì sao..."
Cậu đã tính toán kỹ rồi: bản thân không ủng hộ kiểu giáo dục "gà con công nghiệp", nhưng vì nguyên chủ từng có "tiền án" ép học, nên giờ cậu cũng không tiện can thiệp quá nhiều, không thể cứ suốt ngày kêu tụi nhỏ đi ngủ hay chơi đồ hàng.
Vậy phải làm sao? Tất nhiên là đi thương lượng với cậu của tụi nó rồi. Để anh ta ra mặt thuyết phục tụi nhỏ.
Dù gì thì gần đây Cố tổng cũng rảnh rỗi ở nhà, tinh thần xem chừng rất tốt, cái gì cũng biết, cái gì cũng lo.
Vậy thì lo thêm chuyện này nữa cũng đâu có sao!
Ai ngờ vấn đề Thẩm Khanh cảm thấy nghiêm trọng, trong mắt Cố Hoài Ngộ lại chẳng hề hấn gì.
"Áo Áo thì chưa nói, nhưng Đoạt Đoạt sắp bảy tuổi rồi, học thêm một ngoại ngữ thì có gì không đúng?"
Thẩm Khanh: "..."
Cậu còn chưa kịp phản bác, ông lớn đã thản nhiên chốt hạ, như thể vấn đề không đáng để bàn.
"Tôi lúc bằng tuổi thằng bé đã thông thạo bốn ngôn ngữ."
Thẩm Khanh: "..."
Ủa rồi... ý là Đoạt Đoạt bị tụt hậu hả?
Không phải, khoan đã, ông lớn hồi nhỏ trải qua cái gì vậy?
Không trách sao hai đứa nhỏ không ai phải nhắc, tự giác học đến quên trời đất.
Xem ra, sự chăm chỉ của nhà họ Cố là di truyền rồi. Làm thiếu gia nhà tài phiệt cũng chẳng sung sướng hơn ai.
Nhưng Thẩm Khanh vẫn muốn đấu tranh chút lý lẽ:
"Em không nói là không được học, chỉ là phải chú ý sức khỏe nữa chứ, nhỡ sau này không cao thì sao!"
Nghe xong, Cố Hoài Ngộ nghiêm túc đáp: "Chắc không đâu. Tôi cũng không bị ảnh hưởng chiều cao."
Một câu dập tắt luôn lo lắng "nhỡ đâu".
Thẩm Khanh: "..."
Liếc nhìn đôi chân dài miên man dù đang ngồi xe lăn của ông lớn, Thẩm Khanh âm thầm ước lượng: đứng lên chắc cũng phải mét tám lăm là ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!