Việc Thẩm Khanh vào kho lấy đồ dự phòng của hai nhóc con, nói thật ra thì cũng chẳng có gì to tát.
Nhưng cậu vẫn thấy có chút ngượng ngùng, chủ yếu là lo lắng nếu Đoạt Đoạt và Áo Áo phát hiện ra, biết được cậu dâu đang xài đồ của tụi nó thì lại rộ lên chuyện không hay.
Đặc biệt là "nguyên chủ" trước đây từng có "tiền án" đến cả ngọc bội của hai nhóc mà cũng muốn cướp, cứ như thể đang cosplay vai phản diện tự luyến trong tiểu thuyết mạng. Nhóc con mà biết chuyện chắc chắn sẽ nói kiểu: "Chú thật là mất mặt quá đi, lại xài sữa tắm trẻ em của tụi tôi!"
Mặc dù chuyện này chưa chắc xảy ra, mà có xảy ra thì cùng lắm cũng chỉ bị chọc quê vài câu, Thẩm Khanh cũng mặt dày, nhịn tí là xong.
Nhưng nghĩ đến hình tượng "người giám hộ cao to, vững chãi, mẫu mực" mà cậu vừa dày công gây dựng...
Thôi, tốt nhất là lén lén đi lấy, đừng để ai biết.
Ai ngờ cuối cùng vẫn bị bắt gặp.
Lúc ở dưới nhà, Thẩm Khanh phải gồng mình ra hiệu cho "ông lớn" đừng làm lớn chuyện, nhưng cũng không chắc anh ta có hiểu hay không.
Chỉ thấy sau đó Cố Hoài Ngộ rời đi, chắc là quay về phòng rồi.
Mà khi đi cũng không hề nói rõ gì cả, càng không đảm bảo là sẽ giữ bí mật giúp.
Nhưng nghĩ lại, ông lớn chắc không phải dạng người hay buôn chuyện.
Người nhà họ Cố xưa giờ đâu có rảnh hơi tám nhảm, Đoạt Đoạt và Áo Áo cũng ít khi tới tìm cậu và mình, có chuyện gì toàn nhờ người khác chuyển lời thôi.
Nghĩ vậy rồi, Thẩm Khanh yên tâm hẳn. Vui vẻ quay về phòng tắm rửa sạch sẽ.
Hồi mới đón hai nhóc về nhà, Cố Hoài Ngộ không chỉ đặc biệt thuê cả một đội người, mà còn dặn mua sắm đủ thứ đồ dùng dành riêng cho trẻ con, còn dành hẳn một phòng làm kho lưu trữ.
Sữa tắm trẻ em chính là một trong số đó.
Kho nhỏ ấy, một mặt tường đầy ắp sữa tắm đủ loại, đủ mùi.
Lúc nguyên chủ mới về đây, nhìn thấy cái "kho báu" đó mà phát hoảng.
Dù sinh ra trong nhà họ Thẩm, nhưng người nhà hắn cũng đâu nuông chiều trẻ con tới mức đó.
Mà thôi, dù sao cũng là đồ cho trẻ con, nguyên chủ dù có ganh tị, thấy lố bịch, thì cũng tự biết mình chẳng dùng được, mà nếu có ý định giở trò tiết kiệm trên đầu hai đứa nhỏ, kiểu gì cũng bị phát hiện, thế nên sau này cũng chẳng quan tâm nữa.
Thường ngày nếu hai nhóc cần gì, hoặc có gì phải thay mới, thì sẽ có quản gia hay dì Trương đến lấy.
Còn chìa khoá kho nhỏ, nguyên chủ giữ một cái, suốt ngày nhét trong túi, nhưng từ đó tới giờ chưa từng quay lại lấy gì.
Hôm nay, Thẩm Khanh mới sực nhớ ra.
Lần này cậu chọn một chai sữa tắm mùi dâu.
Loại sữa tắm trẻ em này là hàng cao cấp, mùi dâu ngọt dịu và trong trẻo, không phải kiểu hương liệu rẻ tiền công nghiệp. Thẩm Khanh dùng xong thấy rất hài lòng.
Còn loại của nguyên chủ là mùi nước hoa nam hàng hiệu, nhưng với Thẩm Khanh thì hắc và nồng quá mức.
Từ trước tới giờ cậu đâu có xài nước hoa, sữa tắm cũng toàn mua mấy loại bình dân ngoài siêu thị, chỉ cần tắm sạch là được, không cầu kỳ gì cả.
Nếu không phải sợ lãng phí, cậu đã vứt cái chai cũ từ lâu rồi.
Nghĩ lại trong kho còn đủ loại sữa tắm khác, mùi nào cũng đa dạng, khả năng cao Đoạt Đoạt và Áo Áo chưa dùng tới mùi dâu này, chắc mình xài một chút cũng không bị phát hiện đâu.
Thế là Thẩm Khanh quyết định: thôi thì dùng luôn chai này cho rồi.
Dù gì cũng đã mở nắp rồi, không dùng thì phí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!