Chừng mười mấy phút sau, Điền Dực nhận được cuộc gọi từ Cố Hoài Ngộ gọi hắn qua văn phòng.
"Cố tổng, anh gọi tôi ạ?"
Vừa đẩy cửa bước vào, Điền Dực đã nghe thấy Cố Hoài Ngộ hỏi thẳng:
"Thẩm Khanh có đến tìm cậu không?"
Câu hỏi đột ngột.
Ngữ khí thì không rõ ý gì.
Điền Dực: "..."
Vội liếc nhìn đồng hồ, giờ đã chín giờ tối rồi.
Phu nhân tìm tôi làm gì vào giờ này?
Chợt nhớ đến kết cục của vị bác sĩ Lăng Tử Duy từng trêu chọc phu nhân, tuy hắn ta đúng là tự chuốc họa vào thân, dám hãm hại cả Cố tổng. Nhưng ai biết được cái kết thảm kia có phải vì trêu ghẹo phu nhân rồi bị Cố tổng bắt gặp hay không?
Điền Dực lập tức lắc đầu như trống bỏi.
"Không có mà, phu nhân tìm tôi làm gì chứ?"
Cố Hoài Ngộ: "..."
Điền Dực cảm thấy mình trả lời dứt khoát, thành thật, không chút mờ ám hay che giấu gì cả thể hiện rõ ràng là tâm không có quỷ.
Không ngờ, sau khi nghe xong, sắc mặt Cố tổng lại càng tối sầm hơn.
Đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Cố Hoài Ngộ hỏi lại:
"Thẩm Khanh không tìm cậu thật à?"
"Không, thật sự không có." Điền Dực nhấn mạnh lần nữa.
Sau đó hắn thấy Cố tổng, người lúc nào cũng đứng thẳng tắp khẽ cúi lưng, chống cùi chỏ lên bàn, bóp bóp sống mũi.
Đây là động tác chỉ xuất hiện khi sếp gặp chuyện vừa đau đầu vừa khó xử.
Điền Dực ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi:
"Cố tổng, có chuyện gì vậy ạ?"
Cố Hoài Ngộ lạnh nhạt đáp:
"Đi xem bên cậu quản lý, Thẩm Khanh đã đến tìm ai."
Điền Dực: "..."
Khoan đã, ý là... người của tôi có liên quan đến phu nhân?
Người dưới trướng tôi toàn là mấy ông lực lưỡng cao to đấy.
Chẳng lẽ phu nhân có sở thích nửa đêm ghé phòng mấy gã to con à?
Phu nhân mà gan to vậy, chơi lớn vậy sao?
Điền Dực đứng hình tại chỗ, mặt mũi đầy vẻ hoang mang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!