"Khụ khụ khụ."
Đằng sau bỗng vang lên một tràng ho dồn dập. Tiếng ho kìm nén, đầy đau đớn, nghe thôi cũng biết người đó đang rất khó chịu.
Thẩm Khanh nghe thấy tiếng ho ấy, theo phản xạ cả người liền căng cứng lại.
Cậu quay đầu nhìn theo bản năng và bắt gặp một người đàn ông cao lớn, gầy guộc đang ngồi trên xe lăn, cách đó không xa.
Người đàn ông mặc một bộ đồ ngủ lụa đen tuyền, cổ và mặt lộ ra trắng đến mức gần như b*nh h**n.
Có lẽ vì quá gầy nên các đường nét trên gương mặt anh ta hiện lên rất rõ: gò má cao, cằm góc cạnh.
Nhưng những điều đó chẳng làm lu mờ đi một sự thật: người này đẹp trai đến mức khó tin.
Sống mũi cao thẳng, mắt phượng hai mí, môi mỏng, mũi rộng. Tuy quá gầy, lại ngồi xe lăn, nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý, lạnh lùng, không hề yếu thế chút nào.
Thẩm Khanh thậm chí còn thấy, đây có lẽ là người đàn ông đẹp trai nhất cậu từng gặp.
Không phải, là người thứ hai. Vì người thứ nhất đương nhiên phải là... chính cậu rồi.
Nhưng mà, người đàn ông này sao lại ngồi xe lăn?
Lại còn mặc đồ ngủ, xuất hiện giữa nhà như vậy?
Chẳng mất bao lâu, Thẩm Khanh đã đoán ra người trước mắt có lẽ chính là Cố Hoài Ngộ, nhân vật pháo hôi (a.k. a vai phụ mờ nhạt) sắp chết trong truyện, cũng là cậu ruột của hai đứa nhỏ kia, và là chồng hợp pháp hiện tại của "cậu".
Do sức khỏe yếu, Cố Hoài Ngộ về sau hoàn toàn không thể tự đi lại, phải phụ thuộc vào xe lăn.
Ngày xưa khi hai người vừa đăng ký kết hôn, nguyên chủ vừa mới dọn vào nhà họ Cố chưa được bao lâu thì Cố tiên sinh này đã phát bệnh.
Đến giờ thì gần như bệnh nặng vô phương cứu chữa, lần gần nhất còn bị đưa đi cấp cứu, tính ra cũng đã hơn nửa tháng rồi.
Vậy nên... sao một người bệnh nặng đến vậy lại đột nhiên xuất hiện ở nhà?
Với tình trạng của anh ta, giờ này lẽ ra phải nằm trong phòng hồi sức đặc biệt ở bệnh viện, thậm chí giấy báo nguy hiểm cũng đã phát rồi cơ mà.
Nguyên chủ dám tác oai tác quái, lén bắt nạt trẻ con sau lưng người hầu, cũng vì nghĩ Cố Hoài Ngộ sắp chết đến nơi, không thể quay về.
Vậy giờ là sao?
Cố Hoài Ngộ sau một hồi ho dữ dội cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy một thanh niên đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Không hề chớp mắt.
Ánh nhìn đó khiến Cố Hoài Ngộ hơi sững người. Thật ra số lần anh và Thẩm Khanh gặp nhau không nhiều.
Giống như bao người khác sợ mình, từ khi dọn vào sống chung, Thẩm Khanh chủ yếu chỉ quanh quẩn ở tầng một, hiếm khi lại gần anh.
Dù có gặp nhau thì đối phương cũng toàn cúi gằm mặt, tránh né ánh mắt, chưa bao giờ dám nhìn thẳng.
Cố Hoài Ngộ đã quen với việc bị người khác sợ hãi. Anh cũng chẳng thích ép buộc ai.
Biết rõ Thẩm Khanh cưới mình chẳng qua vì lợi ích nhà họ Thẩm, thấy hắn ta né tránh quá quyết liệt, Cố Hoài Ngộ cũng chưa bao giờ ép buộc.
Thế nên, đây là lần đầu tiên sau hơn ba tháng kết hôn, anh thấy người thanh niên đó đứng đối diện mình, mặt đối mặt.
Dáng người thon dài, mềm mại như nhành liễu, môi đỏ răng trắng, gương mặt cũng khá điển trai, sáng sủa.
Cố Hoài Ngộ phải thừa nhận, thanh niên này có nhan sắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!