Chương 146: Ngoại truyện 34 [Hoàn toàn văn]

Ở cửa văn phòng Đoạt tổng của Tập đoàn Kế Thâm, đúng lúc Cố Áo và An Dung đang nghe thư ký báo lại rằng Đoạt tổng đang rất bận. Thì thấy cửa văn phòng được lách nhẹ mở ra một khe nhỏ, một bóng người cao gầy len ra ngoài.

"... Anh Minh?"

"Áo Áo? Dung Bảo!"

Hứa Vĩ Minh vừa thấy hai người thì sáng cả mặt, như thể nhặt được tiền giữa đường, vừa khép cửa lại vừa chỉ tay vào trong, thì thầm như chuyện cơ mật quốc gia:

"Tìm anh em hả? Vậy thì chờ tí nhé..."

Anh ta cúi đầu, hạ giọng bí hiểm: "Anh em đang trong đó... đang mắng người."

"Ừm ừm."

Từ lúc vào công ty, Cố Áo và An Dung đã cảm thấy không khí khắp nơi căng như dây đàn. Mà thường ngày công ty đã căng rồi, hôm nay lại căng tới mức muốn bật nắp.

Vừa rồi lên lầu, hai người còn đụng mặt hai nhân viên như bị rút hết hồn vía, mặt trắng bệch như bún chưa nấu.

Theo lời thư ký Diệp Nam của Đoạt tổng, thì là công ty con dính phốt nặng, sản phẩm bị lỗi thiết kế nghiêm trọng, và giờ Đoạt tổng đang "nổi bão" xử lý.

Giai đoạn thay máu của tập đoàn mà, chuyện trục trặc do người hay không do người là chuyện bình thường.

Cố Áo và An Dung cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Chỉ là... lần này có vẻ nghiêm trọng hơn cả mức "bình thường" rồi.

"Nhưng mà vấn đề là... anh Minh, sao anh lại chui ra từ văn phòng anh em?" Cố Áo, thường ngày lanh chanh như con sóc, giờ trợn mắt hỏi.

Theo lời thư ký Diệp thì từ sáng đến giờ Cố Đoạt toàn tâm toàn ý xử lý vụ khủng hoảng. Trong mấy tình huống kiểu này, Minh Bảo thường chẳng dính vào đâu.

Thứ nhất, vì ảnh thấy mấy chuyện công việc này chán ngắt.

Thứ hai, ảnh không phải người của công ty.

Thứ ba, sau khi tốt nghiệp thì bị ép gánh vác Hứa thị, vừa khóc vừa quản lý, đến giờ tuy công ty không sập mà còn có lợi nhuận, nhưng ảnh vẫn cứ khóc, cứ rảnh là lại đòi nghỉ, đòi chạy.

Người như vậy mà giờ lại lò dò từ văn phòng anh mình đi ra, thì không thể nào không đáng nghi.

Không vác việc nhà mình tới nhờ anh mình xử lý đã là có lương tâm rồi!

Vậy nên giờ mà thấy ảnh đi từ phòng Đoạt tổng ra, đúng là không hợp lý.

"Không có gì đâu, anh chỉ đến lấy điện thoại của mình thôi." Hứa Vĩ Minh vừa nói, vừa giơ cái điện thoại trong tay lên như thể chứng cứ ngoại phạm.

Cố Áo: "?"

Hứa Vĩ Minh tiện tay ném chìa khoá cho trợ lý, bảo cậu ta đi lấy xe trước, rồi nhăn mặt kể khổ:

"Đừng nói nữa! Chiều nay anh đi công tác, đang chuẩn bị thì phát hiện mất điện thoại. Tìm tứ tung, cuối cùng phát hiện nó... chui vào balo anh em!"

Cố Áo: "..."

Gãi gãi mũi, mặt không hiểu chuyện:

"Khoan... điện thoại anh có chức năng chạy bo hay biết bay không đấy? Sao nó lại tự động chui vào balo anh em được..."

"Thật mà! Lần này là thật trăm phần trăm luôn!"

Ai mà không biết Hứa Vĩ Minh hồi nhỏ vì muốn trốn học phụ đạo cuối tuần, từng nhét vở bài tập của mình vào cặp của Cố Đoạt, rồi lấy lý do "đến lấy bài" để chạy sang nhà chú Thẩm qua đêm, trốn học một cách trót lọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!