Sau bữa tối, Cố Đoạt làm đúng như đã hứa với ba nhỏ và Hứa Vĩ Minh: rửa mặt xong liền lôi máy tính ra ngồi học luôn. Lợi thế của chương trình thực tế lần này chính là... quay tại nhà! Không phải chạy tới chạy lui, thời gian riêng tư cũng nhiều hơn chút.
Điều đó khiến Đoạt thiếu gia cảm thấy rất hài lòng. Miễn là có không gian yên tĩnh, không bị giao nhiệm vụ lung tung chiếm mất thời gian học, cậu thấy thế là đủ rồi.
Còn chuyện xung quanh toàn là camera á?
Không sao cả.
Đoạt thiếu gia vốn không sợ bị nhìn.
Dưới ánh nhìn của ống kính, Cố Đoạt chăm chú dán mắt vào màn hình máy tính, không bị ảnh hưởng chút nào.
[Đoạt thiếu gia sinh ra đã đẹp không góc chết, tất nhiên không ngại bị ngắm rồi hahahaha]
[Không có tật xấu, ngồi học lưng thẳng tắp, học thì nghiêm túc, đến uống nước còn phải để ba nhắc... QAQ sao có đứa nhỏ nào ngoan đến vậy chứ]
[Haha không được, tui nhất định phải mở màn hình chia đôi, vừa xem Đoạt Đoạt vừa xem Minh Bảo, cái độ trái ngược này đáng yêu quá mức chịu nổi]
[Tui cũng thấy rồi, Đoạt Đoạt thì bất động như tượng, còn Minh Bảo thì lần thứ 58 lăn lộn đổi tư thế và gãi tay rồi]
[Thôi nói 58 hơi quá, chắc chỉ cỡ 40 mấy lần thôi!]
[Báo cáo! Minh Bảo đã gọt đầu bút chì lần thứ ba! Tiến độ bài tập: 0.1%]
Trong khi Đoạt Đoạt đang học thì em trai nhỏ Áo Áo cũng không lười biếng.
Lần này ra ngoài quay chương trình, anh mang sách, em cũng mang theo bộ sách nhỏ, bảng vẽ và cả máy tính bảng mini.
Giờ thì Áo Áo đang nửa nằm trên ghế sofa, ê a luyện nói tiếng Anh qua máy tính bảng.
Dạo gần đây, cậu vẫn duy trì việc làm bài tập mà anh trai giao mỗi ngày.
Nhưng điều đáng nói là, sau chương trình thực tế trước, Áo Áo đã đi mẫu giáo rồi.
Chính em chủ động đề nghị đi. Vì biết em An Dung cũng đi học mẫu giáo.
Áo Áo từng rất ghét mẫu giáo vì bị bạn bè và giáo viên bắt nạt, thậm chí từng đánh nhau trong lớp.
Thành ra cậu phản cảm môi trường đó, nhất quyết không đi học.
Thế nhưng ba nhỏ Thẩm Khanh chưa bao giờ ép con phải học, trong chuyện giáo dục trẻ con cậu là kiểu người không hề lo âu.
Ai ngờ đâu, trời quang mây tạnh----
Tham gia xong chương trình thực tế, Áo Áo không chỉ quen thêm nhiều bạn nhỏ mà còn thấy tò mò, hứng thú với cuộc sống của bạn bè.
Biết An Dung mỗi ngày đều đi học, Áo Áo cũng đòi đi học để chơi với em.
Thẩm Khanh thế là im lặng đưa em đến trường. Ai dè em lại không ghét nữa, còn vui vẻ mang balo đi học mỗi ngày, chính thức trở thành một nụ hoa nhỏ mẫu giáo!
Sau vài ngày quan sát, Thẩm Khanh phân tích: Có lẽ vì lần này có người quen đi học cùng, Áo Áo không còn thấy sợ trường mẫu giáo nữa.
Bây giờ với em, đi học cũng như đi quay chương trình thôi: chơi chơi, ăn ăn, rồi về nhà.
Về phần bài tập cô giáo giao, làm được thì làm, không làm được thì... kệ, chả có gì to tát, em cứ chill chill sống đời.
Vì thế, ba nhỏ Thẩm Khanh rất biết ơn bé An Dung, hai bé chơi với nhau rất hợp.
Cậu cũng không đòi Áo Áo phải học cái gì ghê gớm, bởi vì về nhà sẽ có Đoạt Đoạt dạy em học, mà Áo Áo chưa bao giờ từ chối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!