Chương 11: (Vô Đề)

Thẩm Khanh rủ đi ăn kem. Cố Đoạt không hề dao động.

Còn nhóc rồng nhỏ trên giường thì xoay người ngồi dậy, xì mũi cười khinh: "Chú bao nhiêu tuổi rồi mà còn dụ tụi tôi bằng kem, không thấy mất mặt hả?"

Cố Đoạt là anh lớn, suy nghĩ cũng sâu xa hơn nhiều: "Chú muốn lừa tụi tôi ra ngoài rồi vứt bỏ luôn chứ gì."

Thẩm Khanh: "..."

Cứu mạng, dỗ con nít đúng là nghề cần sức bền thật...

Nhưng cậu cũng không để bụng.

Vốn dĩ tính cậu đã mặt dày tâm rộng, lại thêm một chút chủ động, cậu liền sấn tới, nhảy hai bước tới giường xoa một cái vào má tròn của nhóc rồng nhỏ.

Cậu thèm làm vậy từ nãy đến giờ rồi.

Tuy đang cố cải thiện quan hệ với hai nhóc, nhưng Thẩm Khanh cũng không hề tỏ ra khúm núm.

Dù gì cậu cũng chưa từng thực sự làm gì xấu với tụi nhỏ, không có gì phải thấy tội lỗi.

Hơn nữa Thẩm Khanh luôn cho rằng: dù trẻ con có thông minh chín chắn đến đâu, thì vẫn là trẻ con. Mà đã là trẻ con, thì cần người lớn định hướng đúng đắn, chứ không phải để nó dắt mũi mình.

Cho dù xét theo lý, hai nhóc này là cháu ruột của Cố Hoài Ngộ, là người anh ấy thương nhất, là thiếu gia của nhà họ Cố...

Thì cậu... cũng là cậu dâu của tụi nó rồi.

Dù trông cậu có giống cậu dâu "làm công ăn lương" cỡ nào thì cũng vẫn là cậu dâu!

Tay thì có vẻ hơi mạnh, nhưng thật ra Thẩm Khanh xoa má rất nhẹ.

Cố Áo nhanh chóng giành lại quyền kiểm soát cái mặt của mình, từ vẻ ngơ ngác chuyển sang giận dữ, hai bàn tay bánh bao mũm mĩm nhào nhào vào má, đôi mắt to như nước sắp trào, vừa sốc vừa ghét bỏ, lúng túng tới đáng thương.

Còn Cố Đoạt tất nhiên phản ứng đầu tiên là muốn nhào lên đòi lại má cho em trai, nhưng thấy Thẩm Khanh chỉ xoa nhẹ một cái rồi rút tay, bé cũng đành dừng lại giữa chừng, chỉ còn trừng mắt nhìn Thẩm Khanh bằng ánh nhìn cực kỳ đáng sợ và thù địch.

Thẩm Khanh thì chẳng hề để tâm, đã quá quen với việc bị hai cục bột nhỏ nhìn như muốn thiêu sống.

Lúc này, cậu lấy ra mục đích thật sự của lần ghé phòng này, cho tay vào túi, móc ra một vật gì đó.

Một cái móc khóa ngọc như ý. Là đồ mà nguyên chủ từng cưỡng ép lấy từ Cố Đoạt.

Lần đó Cố Áo phạm "nội quy" của nguyên chủ, suýt bị đánh, Cố Đoạt vì bảo vệ em nên đã chủ động đem cái ngọc như ý này ra "chuộc thân", đổi lấy sự bình an cho Cố Áo.

Món này trị giá đâu đó tầm mười mấy hai chục triệu. Ở nhà họ Cố thì chẳng đáng là bao, nhưng nguyên chủ vốn nghèo rớt mồng tơi, chưa từng thấy tiền triệu bao giờ, nên coi đó là báu vật.

Tiền mà Cố Hoài Ngộ đưa chỉ được dùng làm chi phí sinh hoạt, nguyên chủ không dám tiêu riêng. Nhưng món ngọc này thì được tính là tài sản cá nhân.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, nguyên chủ đã nhận lấy, còn ép Cố Đoạt phải phối hợp nói dối, nếu sau này cậu hỏi đến, thì bảo là tự tay bé tặng.

Giờ Thẩm Khanh muốn trả lại món đồ đó.

Thật ra, ba hôm trước khi Cố Đoạt bỏ chạy, cậu đuổi theo cũng chính vì muốn trả lại cái này.

Cậu biết đó là kỷ vật cha ruột để lại cho hai nhóc.

Câu chuyện của cha mẹ chúng nó là một bi kịch kiểu mẫu của giới hào môn:

Tiểu thư nhà giàu yêu trai nghèo, nhưng bị gia đình phản đối vì chê anh nghèo hèn, cảm thấy là nỗi nhục.

Cô tiểu thư đó đã dứt khoát từ bỏ tất cả để đến với người mình yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!