Chương 10: (Vô Đề)

Cố Hoài Ngộ ra tay thật hào phóng. Thẩm Khanh ước lượng sơ, riêng căn nhà hơn một nghìn mét vuông kia cũng phải trị giá vài chục triệu, thậm chí cả trăm triệu. Cộng thêm mấy cái khác, tính sơ sơ, trong cái túi nhỏ này ít nhất cũng phải ba trăm triệu tệ.

Ba trăm triệu.

Bỗng nhiên cảm thấy cái khoản "di sản một trăm triệu" mà mình từng mơ tưởng, hóa ra cũng chỉ là muỗi.

Thẩm Khanh lại nhớ đến mấy lần đại lão đẩy mình đi làm việc, nói sẽ giúp tìm tài nguyên.

Với phong cách của Cố Hoài Ngộ, vừa ra tay là ba trăm triệu, thì cái "tài nguyên" anh ấy nói chắc cũng không xoàng, biết đâu lại là cơ hội giúp anh kiếm một cục to?

Thẩm Khanh từng nghe nói giới giải trí kiếm tiền rất nhanh, một khi nổi tiếng thì mấy chục triệu, cả trăm triệu chỉ là chuyện thời gian.

Chẳng lẽ tài nguyên Cố Hoài Ngộ định cho cậu cũng là dạng "hái ra tiền" kiểu đó?

Không, không, không!

Nhận ra mình bắt đầu động lòng, Thẩm Khanh vội vã tự b*p ch*t ý nghĩ vừa nảy mầm kia. Là ai đã thề sống thề chết rằng sau này không làm việc nữa, phải nằm dài tận hưởng cuộc sống cơ mà?

Sao mới bị dụ dỗ tí tẹo đã không ngồi yên, lại bắt đầu nghĩ đến chuyện quay lại làm việc?

Thẩm Khanh, mày thật có tiền đồ đấy!

Còn nữa, trong tay đã nắm ba trăm triệu tài sản rồi, người bình thường ai lại còn nghĩ đến chuyện đi làm? Không phải nên lên kế hoạch đi nghỉ dưỡng à?

Cậu tự tát nhẹ vào trán, bắt mình tỉnh lại. Cái tư duy "dân lao động" ăn vào máu rồi, thật hết thuốc chữa.

Tư tưởng như này là không được, phải sửa!

Vậy nên, Thẩm Khanh không hề khách sáo, vui vẻ nhận lấy món quà mà đại lão ban tặng.

Tiễn Cố Hoài Ngộ rời đi, cậu liền quay lại phòng, ngồi thiền một lúc để tĩnh tâm, tiện thể thanh lọc cái tư duy nghèo khó cố hữu của mình.

Chiều đến, đoán là hai đứa nhỏ cũng đã ngủ trưa xong, cậu mới đi về phía phòng của tụi nhỏ.

Giờ mình đã phát tài rồi, thì càng phải sống cho tốt.

Bước đầu tiên của việc sống cho tốt, chính là giải quyết những điều lo lắng sau lưng.

Rời khỏi phòng mình, cậu đến một sảnh nhỏ khoảng hơn trăm mét vuông. Trong sảnh bày mấy bộ sofa phong cách Mỹ đơn giản, có vài chiếc bàn nhỏ. Vì trong nhà có trẻ con, nên những bình hoa hay đồ trang trí dễ vỡ đều bị dọn đi hết, nhưng nhờ có người quét dọn hàng ngày, nên không gian vẫn rất có gu thẩm mỹ.

Trong không khí lẫn mùi cam quýt và chanh, thơm mát dễ chịu.

Sảnh có hai hành lang dài ở hai bên.

Thẩm Khanh ở bên trái, hai đứa trẻ thì ở bên phải.

Còn Cố Hoài Ngộ do sức khỏe yếu nhưng vẫn phải làm việc, nên cả tầng ba là không gian bệnh phòng và thư phòng riêng của anh. Bình thường không ai lên đó, dù là lúc anh nằm viện, nguyên chủ cũng không dám tự ý đi lên. Hai đứa nhỏ cũng có phần giống người cậu ruột, kiêu ngạo và lạnh lùng, tự biết giữ khoảng cách, bình thường cũng không đến làm phiền.

Đúng là hai đứa trẻ hiểu chuyện và có nguyên tắc.

Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh cảm thấy đối mặt với trẻ con thì cũng chẳng có gì đáng sợ.

Cậu đi tới trước cửa phòng của tụi nhỏ.

Cả trong lẫn ngoài phòng đều yên tĩnh, sàn trải thảm cách âm nên đứng ngoài gần như không nghe thấy gì.

Đứng yên rồi, Thẩm Khanh giơ tay gõ cửa.

Bên trong lập tức vang lên một giọng trẻ con non nớt, ngây thơ: "Ai đấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!